"Để tôi bế em vào nhà."
Lạc Hy có chút xấu hổ, e thẹn từ chối.
"Không cần đâu, em...có thể tự đi được mà.""
Cô khó khăn đi từng bước nặng nề. Trông vẻ ngoài tươi cười của cô nhưng thật ra chân cô đang vô cùng đau nhức, từng cơn tê buốt khiến chân cô như muốn cứng lại. Tất cả mọi biểu cảm, hành động đó đều lọt vào tầm mắt của Doãn Tư Thần.
Cái đồ ngốc này! Rõ ràng bị thương như vậy mà còn lên giọng!
Cuối cùng, anh bất chấp sự phản kháng của cô, đem thân thể nhỏ bé ấy ôm vào lòng. Lạc Hy kinh ngạc, áp mình vào lồng ngực rộng lớn, cảm nhận rõ từng hơi thở, nhịp tim trầm ổn, dứt khoát của Doãn Tư Thần. Bất giác tim cô cũng trở nên loạn nhịp, một cảm giác dây dưa khó tả khiến cô trong một khoảnh khắc không muốn rời khỏi vòng tay rắn rỏi, ấm áp này. Doãn Tư Thần cứ thế bế cô vào trong nhà. Vừa đến cửa, hai người chợt thấy Doãn phu nhân đã chuẩn bị hành lí chuẩn bị rời khỏi. Trước khi đi, bà muốn dặn dò đứa con dâu yêu quý một chút nhưng lại không thấy Lạc Hy đâu nên vốn định đi ngay. Thật may rằm bà đã gặp được cô! Lạc Hy vừa thấy bà đã lúng túng đỏ mặt, giật vạt áo anh ra hiệu mau bỏ cô xuống. Doãn Tư Thần khẽ cười, từ từ nới lỏng vòng tay, chậm rãi để cô xuống.
"Mẹ, người định đi đâu vậy?"
"À, bây giờ ta phải trở về Anh quốc rồi!"_ Doãn phu nhân thanh nhã nói.
"Sớm vậy sao ạ?" _cả anh và cô đều khá bất giờ với quyết định của bà.
"Ừ,chút nữa ta phải ra sân bay rồi!... Ừm....ta có chuyện muốn nói với con.
Bà đưa mắt ra hiệu cho Doãn Tư Thần, anh khẽ thở đai rồi vào nhạc trước. Không gian chỉ còn lại hai người. Doãn phu nhân không còn vẻ mặt dịu dàng, hiền từ nữa thay vào đó là diện mạo khí chất, nghiêm túc nhìn cô.
"Lạc Hy, lần này ta trở về chắc sẽ phải khá lâu mới quay trở lại nên ta muốn nhắc nhở con một số chuyện."
Lạc Hy có chút tò mò, thận trọng lắng nghe.
"Ta biết Tư Thần lấy con không đến từ tình yêu, đúng không?"
"Dạ....."_cô lo sợ không dám nói, chỉ biết cúi đầu.
"Nó lấy con chẳng qua chỉ để muốn yên lòng cái thân già này thôi! Con gái, nếu không phải tại ta thúc dục nó kết hôn thì có lẽ con sẽ không phải lấy nó."
Lạc Hy tựa như một con dế rụt rè, dù biết là không thể qua mắt được bà nhưng cô vẫn không muốn đối diện với chính sự thật ấy. Bởi vì cô sợ, sợ bản thân vẫn không kìm được mà yêu anh, sợ một lúc nào đó anh sẽ ly hôn để đến với người phụ nữ anh yêu. Doãn phu nhân khẽ nắm lấy tay cô.
"Tiểu Hy, dù là vì lí do gì, Doãn gia cũng chỉ có duy nhất một đứa con dâu là con. Chức thiếu phu nhân này chỉ có con mới có tư cách ngồi vào. Ta biết ở ngoài có vô số phụ nữ muốn có được Tư Thần, có được cái ghế thiếu phu nhân. Con phải cố gắng len, ta tin thời gian sẽ làm hai đứa hiểu nhau và yêu nhau."
"Con...cảm ơn mẹ!"_Lạc Hy hoàn toàn bị dao động bởi lời nói của bà. Thật may khi bản thân lại có một người mẹ chồng tâm lý như vậy.
"Yên tâm, có ta ở phía sau luôn đứng về phía con! Hãy mang hạnh phúc đến cho mình."
Nói rồi, bà buông tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh thuần của cô rồi ra xe đến sân bay. Lạc Hy hướng tầm mắt dõi theo bóng chiếc xe ra khỏi biệt thự. Cô cảm thấy khá hụt hẫng trước sự rời đi của bà. Từ lúc gặp, cô luôn dành một tình cảm đặc biệt cho người mẹ chồng này. Có thể là do từ lâu cô đã không cảm nhận được tình mẫu tử, tình yêu thương gia đình thân thuộc như vậy. Đúng lúc này, Doãn Tư Thần vừa bước ra bắt gặp tình cảnh như vậy nhất thời đứng hình. Lạc anh trong diện mạo man mác buồn trông thật mĩ miều, giống như con búp bê sứ hoàn hảo khiến anh không nỡ làm tổn thương, không nỡ chạm vào, sợ sẽ làm vấy bẩn len nét tinh khôi của nó. Anh nhẹ nhàng bước đến bên cô, không kìm được mà ôm lấy thân thể mảnh khảnh từ phía sau. Bản thân không hiểu tại sao lại hành động như vậy, anh khẽ cất giọng đầy ôn nhu, sủng mịch.
"Hy nhi~~"