"Con gái, con thế nào rồi, có thấy không khỏe chỗ nào không?"
"Đây là đâu, các người là ai?"
"À, bác họ Triệu, cứ gọi bác là bác Triệu là được. Lúc chập tối, hai bác đi qua quốc lộ thì thấy con người đầy vết thương, nằm bất tỉnh trong góc khuất nên đã đưa con đến bệnh viện. Bác sĩ nói con bị va đập mạnh ở đầu, cần phải nằm viện một thời gian."
"Từ nãy đến giờ nói chuyện quên không hỏi tên con. Con tên gì vậy?"
"Tên... tên tôi ư?"
"Con không nhớ sao?"
Trong đầu Lạc Hy xuất hiện rất nhiều những gương mắt lạ lẫm, họ gọi cô là Lạc Hy. Cô trầm mặc một lúc, quay sang nhìn vợ chồng họ Triệu.
"Con tên Lạc Hy."
"Ừm... Lạc Hy... rất hay. Được rồi, con cứ nghỉ ngơi đi, bác ra ngoài mua cháo cho con."
"Cám ơn..."
Vợ chồng họ Triệu ra ngoài, một mình cô ở trong phòng thầm lặng nhìn ra ngoài ô cửa sổ, trong tâm trí xuất hiện những câu hỏi: mình tên Lạc Hy sao? Ba mẹ mình đâu?
Vừa tỉnh lại cơ thể không tránh khỏi mệt mỏi, cô nằm xuống giường và thiếp đi. Bất chợt một giọt nước mắt chảy xuống cùng với hồi ức của cô đi theo.
Thượng cung Bạch Minh và ba mình vừa đến nơi thì không khỏi giật mình, vốn tưởng rằng chỉ là một vụ tai nạn xe cộ thông thường nhưng trước mắt họ giống như vừa xảy ra một vụ nổ thảm khốc vậy, cảnh sát đang bao vây khắp nơi làm nhiệm vụ.
Từ xa thấy hai người, Lâm đội trưởng nét mặt vui hơn đi ăn cưới, có thể gặp được cả hai nhân vật quan trọng như vậy có khi công việc của ông sẽ thuận lợi hơn. Huống hồ, nếu tìm được vị tiểu thư này coi như là có ơn với Thượng cung gia. Trong lòng không khỏi suy tính, ông đến gần:
"Ai do, cơn gió nào đưa Thượng chủ tịch và ngài tổng thống đến đây vậy?"
"Vào vấn đề chính đi, đã tìm thấy người chưa?"
"Dạ... dạ... chúng tôi chỉ tìm thấy thi thể của một cô gái trẻ bị thiêu cháy, nhưng nhìn có vẻ rất giống tiểu thư."
"Đưa tôi đến xem."
"Vâng, mời đi bên này."
Thượng cung lão gia vội vã bước đến nơi để thi thể, trong lòng không ngừng cầu khẩn ông trời mong sao đó không phải là con gái ông. Nhưng khi đứng trước thi thể bị cháy rụi đó, nước mắt lại không cầm được mà trào ra. Gương mặt đó quá giống với cô, mặc dù đã bị tiêu hủy nhưng nhìn khuôn mặt đó, hình ảnh duy nhất hiện lên trước mắt ông là Lạc Hy. Ông vẫn tự lừa dối bản thân, coi đó là một sự trùng hợp mà thôi... chỉ là trùng hợp.
Ánh mắt bỗng dưng khựng lại, một thứ đáng sợ lọt ngay vào mắt ông. Không tin những gì mình nhìn thấy, ông lùi lại phía sau vài bước.
"Ba... ba, người không sao chứ?" - Thượng cung Bạch Minh vội đỡ lấy ông.
Ông vội nhặt thứ nằm bên cạnh thi thể lên, nước mắt nhỏ vào chiếc nhẫn đã bị cháy một ít. Đó chính là chiếc nhẫn hình mặt trời màu tím - biểu tượng người thừa kế Thượng cung gia. Bàn tay bỗng chốc run rẩy:
"Minh, con xem, là chiếc nhẫn của nó, là nó... tại sao chứ...?"
"Ba, người bớt đau buồn, nếu cứ như vậy, ai sẽ là người an ủi mẹ, ai sẽ điều hành Thượng Cung Thị đây."
"Chúng ta nên về thôi, chuyện này không được để cho bất kỳ ai biết"
"Vâng!"
Choang...
Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn nhà, vỡ toang thành nhiều mảnh giống như trái tim của bà vậy.
"Các người nói sao... không, không thể nào!"
Nước mắt Thượng Cung phu nhân chảy xuống gò má gầy guộc của bà.
"Mẹ đừng như vậy, Lạc Hy ra đi sẽ không an tâm được đâu."
Cứ như thế, vì quá đau buồn, suốt ngày tổ chức tang lễ, Thượng Cung phu nhân nhốt mình trong phòng không ăn không uống, cả ngày chỉ biết nhìn vào những tấm ảnh chụp cô khi còn nhỏ rồi cười trong nước mắt. Thấy vợ mình như vậy, Thượng Cung lão gia quyết định đưa bà đến Anh quốc ba năm. Mong rằng từng đấy thời gian có thể khiến bà quên đi mọi muộn phiền.