"Anh đang đợi tôi sao?"
"......" Doãn Tư Thần ko nói gì,tay nhìn đồng hồ.. Đã 8h đúng
"Ăn đi!"_anh cứ thế dùng bữa mặc kệ câu hỏi của cô.
"Này, tôi đang hỏi anh sao không trả lời" _cô bực bội nhìn anh
"8h mới chính thức vào bữa tối!"
"Sao..." Lạc Hy ko ngờ đến bữa ăn cũng phải đúng giờ đến như vậy.
Hai người cứ thế ăn trong im lặng, không ai nói một lời. Vừa buông đũa xuống, Doãn Tư Thần nhàn nhã lau miệng đứng dậy.
"Tôi ăn xong rồi, lên lầu trước"
Thấy vậy, cô nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình rồi thu dọn bát đĩa gọn gàng. Đang định bưng ra thì thím Trương chạy đến:
"Thiếu phu nhân, cô cứ lên trước đi, dưới này chúng tôi dọn là được rồi"
"Sao có thể thế, thím đi nghỉ đi, để cháu"_Lạc Hy một phần muốn được rửa bát, một phần cũng không muốn lên trên cùng anh.
"Đây là trách nhiệm của chúng tôi!"_ Thím Trương khó xử, cố gắng giành lấy bát đĩa.
"vậy....cả 2 cùng rửa được ko ạ?!"_ Cô hớn hở nhìn bà.
"Đành nghe theo thiếu phu nhân"
"tốt quá rồi!"
Lạc Hy cùng thím trương vui vẻ rửa xong bát đĩa, cô lên lầu tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Vừa mở cửa phòng thấy anh mặc áo choàng tắm trễ một bên vai đang đọc sách, dáng ngồi để lộ bờ vai vạm vỡ, to lớn, toát lên sự yêu nghiệt, mị hoặc. Lạc Hy đứng ngây ngốc ở cửa nhìn chăm chăm vào anh làm cho Doãn Tư Thần có chút không hài lòng, trong lòng nghĩ thầm....đồ háo sắc:
"Nhìn đủ chưa?"
Cô bị anh nói có phần mất mặt, ấp úng:
"À...ờ..tôi đi tắm đây"
Nói xong, cô chạy một mạch vào phòng tắm đóng chặt cửa lại. Thấy vậy, Doãn Tư Thần nhếch mép cười, không ngờ lúc cô xấu hổ cũng đáng yêu như vậy. Lúc này, Hà quản gia gõ cửa bước vào:
"Thiếu gia, trà của cậu..!"_ông nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi lui ra ngoài.
"Thế nào rồi, đã uống chưa?"
" Chưa, phải chút nữa"
Thím Trương và Hà quản gia đã dày công chuẩn bị tách cà phê có thêm thành phần đặc biệt đó để đêm tân hôn của hai người được hoàn mĩ hơn, coi như là nghĩ cho phu nhân sớm ngày có cháu bé.
Lạc Hy tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh khôi bước ra, nhìn anh đang uống cà phê, có chút ngại ngùng nói:
"Anh.... chưa ngủ à?!"
Anh liếc nhìn cô, chợt phát hiện cô mặc bộ đồ ngủ lại dễ thương, gợi cảm đến vậy. Gương mặt có chút xấu hổ nói:
"Em còn tắm, tôi không ngủ được"
"Ồ! Vậy tôi qua phòng khác ngủ đây."
Lạc Hy nói xong ôm chăn gối chuẩn bị mở cửa. Đoan Tư Thần bỗng dưng lên tiếng:
"Đứng lại, đêm tân hôn em định bỏ chồng mình sang phòng khác thì sao?
"Hả!!"
"Không hiểu? Hôm nay cũng như sau này, em sẽ ngủ ở đây."
" Nhưng… Tôi"
"Không nhưng nhị gì hết, mau lên giường."
"......"
Lạc Hy đành nghe theo lời anh, nhanh chóng lên giường kéo chăn nhắm mắt ngủ. Anh cũng bỏ điện thoại xuống tắt đèn đi ngủ. Nằm được một lúc, dược tính bắt đầu phát tác. Doãn Tư Thần cảm thấy trong người khó chịu, lục sục mãi vẫn không ngủ được. Có một lực hút nào đó muốn anh nằm sát bên cạnh cô, sờ với làn da mềm mại đó. Anh càng ngày càng nằm sát vào cô đến khi cả hai như dính chặt vào nhau. Chết tiệt! Chuyện quái gì không biết, cô như có ma lực khiến cho ham muốn nguyên thủy của anh trở nên mãnh liệt,chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lạc Hy cảm nhận được anh ngày càng sát vào mình, theo bản năng xích sang bên cạnh. Càng xích anh càng tiến lại gần, cứ thế đến khi cô chuẩn bị rơi xuống đất. Lạc Hy bật dậy quay lại nhìn anh:
" Nè, anh có thể nằm lui sang bên kia không?"
Cô bất ngờ khi thấy anh gương mặt đỏ bừng, trông có vẻ khó chịu.
"Anh… Anh bị sao vậy?"
"....."
"Có cần tôi giúp gì không?"
Doãn Tư Thần cố gắng đè nén ham muốn mở mắt nhìn cô:
"Trong cà phê có thuốc...."
"Thuốc!"_Lạc Hy Ngạc nhiên không biết đây là thuốc gì. Sau vài phút suy nghĩ cuối cùng cô cũng hiểu ra loại thuốc đó là gì.
"vậy chúng ta phải làm gì..."cô nói với giọng xấu hổ
Doãn Tư Thần nhìn cô chăm chú, bỗng cảm thấy cô thật đẹp. Dưới ánh trăng hắt vào, cô như một tiên nữ giáng trần, làm da trắng hồng, tóc hơi rối, đôi mắt long lanh, xương quai xanh ẩn hiện trong lớp áo trông thật quyến rũ, sự khó chịu ngày càng khó kìm chế, Anh bắt chặt kéo cô vào lòng ôm chặt. Bị Kéo một một, cô có chút ngọ nguậy đã vô tình chạm vào người anh em của anh, anh nhăn mặt nói:
"Nằm yên! Tôi chỉ muốn ôm em, nếu em còn động đậy đừng trách tôi sẽ ăn em"
Vậy là cả hai cứ thế ôm nhau ngủ đến sáng.
Ánh nắng chiếu vào cửa khiến cô tỉnh giấc, phát hiện anh đã dậy từ bao giờ. Lạc Hy ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà. Thím Trương nhìn cô cung kính chào:
" Thiếu phu nhân dậy rồi ạ! Bữa sáng đã được chuẩn bị, người đã muốn ăn chưa?"
Lạc Hy nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
"Tôi chưa muốn ăn!...mà Doãn Tư Thần đâu?"
"Thiếu gia đã đến công ty từ sớm rồi"
"Ukm"
Cô lại lên tầng, ngồi trong căn phòng đọc vài quyển sách giải trí. Một lúc sau, Hà quản gia gõ cửa vào:
"Thiếu phu nhân, thiếu gia có chuyện muốn nhờ cô"
"Chuyện gì?" _ cô nhẹ nhàng bỏ sách xuống
"Thiếu gia muốn cô mang tập tài liệu này đến công ty"
Nói rồi, Hà quản gia đưa tập tài liệu cho cô và ra khỏi phòng. Lạc Hy vào trong phòng quần áo, chọn một chiếc váy giản dị để mặc rồi bước xuống nhà để tài xế chở đi.