''Tổng tài, phía bên kia đường hình như...có một cô gái bị ngất thì phải.''
''cô gái?'' Anh có chút kích động hỏi lại.
''phải!''-tài xế tỏ ra rất chắc chắn về câu nói của mình. Âu Dương Hi Phàm từ từ mở cửa kính xe, vóc dáng đó! Thân hình quen thuộc xuất hiện trước mắt khiến anh dâng trào một nỗi lo sợ mãnh liệt.
''Mau dừng xe!''- anh lập tức ra lệnh ròi lao ra khỏi xe tiến về phía bóng hình đó.
Hi Phàm nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Đúng là cô rồi, tại sao cô lại một mình ở đây? Doãn Tư Thần đâu? Nhìn sắc mặt trắng bệch cùng vết hằn của nước mắt còn đọng lại trên gò má hồng của Lạc Hy khiến anh nhận được ra phần nào những gì cô đã trải qua. Sắc thái tiều tụy cùng kiệt làm anh khó chịu vô cùng. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Khốn kiếp
Âu Dương Hi Phàm tức giận nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng bế cô lên xe ròi ra hiệu cho tài xế đến bênh viện. Chiếc xe lao thật nhanh giữa con đường tấp nập. Anh một giây cũng không rời mắt khỏi cô, bàn tay lưỡng lự đưa lên vuốt ve khuôn mặt xinh xắn, nhìn cô như vậy anh thật sự không đành lòng. Gía như anh là Doãn Tư Thần, anh nhất định sẽ đói xử với cô thật tốt.
Lạc Hy! em yên tâm. Từ nay về sau anh nhất định sẽ bảo vệ em, không để em chịu đựng như vậy nữa đâu.
Từ sân bay trở về, Doãn Tư Thần cùng Bạch Cơ Uyển đến thẳng công ty. Vừa thấy Bạch Cơ Uyển xuất hiện bên anh, cả công ty đã xì xào bàn tán to nhỏ. Điều do khiến cô ta cảm thấy thích thú,cố tỏ vẻ huyênh
hoang. Một ngày không xa nữa thôi, cô ta sẽ trở thành Doãn thiếu phu nhân rồi nên kiêu ngạo uyển chuyển bước đi cùng anh. Ngồi trong phòng làm việc, chợt nhớ ra điều gì đó, Doãn Tư Thần gọi Tiểu A.
''gọi tổ trưởng Triệu đến gặp tôi.''-anh gọi bằng cái tên xa lạ để tránh cô ta nhận ra.
''Chẳng phải tổ trưởng đến đón chủ tịch sao?''- Tiểu A nói với giọng khó hiểu.
''đến đón tôi?''- Doãn Tư Thần hoàn toàn bất ngờ.
'' Vâng, cô ấy đã đi từ lúc hai giờ hơn rồi ạ.''
'' nhưng tôi đâu thấy!'' -có dự cảm chẳng lành. Doãn Tư Thần rút điện thoại ra định gọi thì điện thoại đổ chuông. Cái tên hiển thị trên màn hình khiến anh có chút không vừa ý.
ĩa''Alo!''
''Doãn chủ tịch, chắc anh đang tìm phu nhân của mình!''
Âu Dương Hi Phàm chậm rãi với vẻ giễu cợt. Doãn Tư Thần nhận ra ngay điều bất thường trong câu nói của Hi Phàm liền vội vã chát ván. giọng gần như chuyển biến hẳn.
''cô ấy đang ở đâu?''
'' ở bênh viện thành phố!''- Hi Phàm đổi giọng đầy lạnh lẽo, thoáng chút tức giận.
Doãn Tư Thần chưa kịp hỏi nguyên do thì đầu dây bên kia đã tắt. Trong lòng đầy nỗi lo, bất an, anh lập tức ra khỏi phòng. Hành động vội vã của anh khiến Bạch Cơ Uyển bất ngờ, bỏ lại những món đồ đẹp trên tay rồi đi theo anh. Việc gì mà anh ấy đi vội vậy? Không lẽ ai gặp chuyện! Doãn Tư Thần đích thân lái xe đến bệnh viên, anh đạp hết chân ga, chiếc xe thể thao hệt như con báo lao trên vút trên đường.Ngồi trong xe nhưng tâm trí anh bối rối vô cùng, lo lắng có, bất lực có, khó chịu có. Bạch Cơ Uyển ngồi bên cạnh anh không khỏi sợ hãi, Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm kích động của anh như lúc này, chỉ biết im lặng mặc kệ anh làm gì mà thôi. Đến bệnh viên, Doãn Tư Thần xông thẳng vào trong bỏ lại Bạch Cơ Uyển phía sau. Anh hỏi y tá nơi Lạc Hy đang nằm rroif nhanh chóng chạy đi tìm kiếm. Sau một hồi, cuối cùng cũng tìm được phòng, anh đẩy cửa vào,bắt gặp Âu Dương Hi Phàm ngồi ngay bên cạnh cô, quan tâm một cách trìu mến. Lạc Hy nằm đó, bộ quần áo trắng cùng gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Đôi mắt nhắm nghiền lại, không hề chuyển động. Thấy Doãn Tư Thần đã đến, Hi Phàm đứng dậy, ung dung bước đến.
''Doãn chủ tịch đến rồi!''
''Sao...anh vẫn còn ở đây?''-hơi thở hổn hển cho thấy sự gấp gáp.
''Tại sao lại không?''-Hi Phàm cố ý hỏi lại.
''ở đây không còn việc của anh nữa, anh nên về đi.''