"Vào đi!"
Lạc Hy đẩy cửa vào, gương mặt vẫn không chút dao động.
"Doãn tổng, Bạch tiểu thư đến tìm anh."
Chưa kịp nói gì, Bạch Cơ Uyển từ phía sau chạy đến bên anh õng ẹo.
"Thần! Em mang bữa sáng đến cho anh nè!"
Doãn Tư Thần không nghĩ Bạch Cơ Uyển sẽ đến công ty tìm anh lại còn để Lạc Hy dẫn lên, thật sự khó xử vô cùng.
"Cơ Uyển, sao em lại đến đây?"
"Em tự tay xuống bếp làm bữa sáng cho anh, vẫn còn nóng, anh mau ăn đi!"
"Không cần! Em mau về đi."-Doãn Tư Thần thấp giọng nói với cô ta.
Lạc Hy không hề muốn ở lại chứng kiến thêm màn ân ái của đôi nam nữ này, cô khẽ cất giọng lạnh lùng.
"Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài."
Rời khỏi phòng chủ tịch, Lạc Hy cảm thấy tim mình như thất lại. Cảm giác khó chịu tột độ, cảm xúc đè nén đến mức khó thở. Cô phát hiện hốc mắt đã đỏ hoe liền vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lạc Hy nhìn vào gương bỗng chốc sừng sốt, gương mặt đã tiều tụy đi rất nhiều, vết thâm quầng hiện rõ rệt trên đôi mắt hệt như con gấu trúc. Cô cố gắng bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm rời khỏi phòng vệ sinh, trở về văn phòng làm việc, chỉ có công việc mới khiến cô quên đi muộn phiền.
"Thần! Anh không muốn em đến công ty sao?"- Bạch Cơ Uyển tỏ vẻ ủy khuất, nước mắt ngắn dài đáng thương hỏi anh.
Doãn Tư Thần thấy vậy cũng không nỡ lòng trách mắng hay bắt cô ta về, chỉ khẽ thở dài.
"Ý anh không phải vậy! Chỉ là em mới trở về nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Em không cần! Em chỉ muốn ở cạnh anh thôi. Lúc trước chẳng phải anh chiều em nhất sao? Anh thay đổi thật rồi!"
Nói đến đây, Bạch Cơ Uyển nức nở,cố làm vẻ khóc lóc để lấy lòng thương từ Doãn Tư Thần. Cô ta không tin trong lòng anh Triệu Lạc Hy quan trọng hơn cô ta. Anh khẽ cau mày, dùng giọng điệu miễn cưỡng.
"Được rồi! Em đừng khóc nữa, lát nữa anh dẫn em đi ăn trưa được không?"
Bạch cầu vừa nghe được lời của anh nói liền thay đổi 180 độ, gương mặt vui vẻ, nắm chặt lấy cánh tay anh.
"Thật sao! Thích quá đi, chỉ có anh là thương em nhất."
Cô ta nhanh nhạy của ý hôn vào má anh một cái rồi ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện bàn làm việc. Doãn Tư Thând kinh ngạc trước hành động của cô ta, có vài phần không thoải mái. Cảm giác Bạch Cơ Uyển và Lạc Hy khi hôn anh hoàn toàn khác nhau. Đối với Lạc Hy khiến cho anh như bị hút vào trong đó, làm cho ham muốn nguyên thuỷ của đàn ông không kìm được mà trỗi dậy, muốn xâm chiếm cô thành của riêng anh. Còn với Bạch Cơ Uyển, nó chỉ đơn giản giống như một người em gái đang hôn một nụ hôn yêu thương với anh trai mà thôi. Lúc này,Doãn Tư Thần chợt nhận ra có lẽ nào tình cảm mà anh dành cho Bạch Cơ Uyển đã thay đổi rồi chăng? Không thể nào! Đây là người con gái anh yêu tám năm qua, Là mối tình đầu đẹp đẽ của anh sao có thể vì một thời mà hủy hoại nó. Anh hướng về phía Bạch Cơ Uyển đang chăm chú xem điện thoại. Trong lòng không khỏi chấn an.Doãn Tư Thần ơi là Doãn Tư Thần! Mày bị sao vậy? Người phụ nữ mày yêu suốt năm qua đang ở trước mặt mày mà mày lại nhớ nhung một người vợ không quen không biết mới cưới được 2,3 tháng sao?
Anh có những suy nghĩ cùng những tình cảm trước đây đối với Lạc Hy và coi đó chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Chẳng qua là Bạch Cơ Uyển đi du học quá lâu khiến cho anh có cảm giác trống vắng, muốn đi tìm thú vui mới. Có lẽ anh nên bồi đắp tình cảm với Bạch Cơ Uyển nhiều hơn nữa.
- ----------------------
Do bận rộn với công việc, Lạc Hy quên mất đã đến giờ nghỉ trưa. Mấy trợ lý của cô cũng lần lượt đi ăn trưa, có người còn khẽ nhắc nhở:
"Tổ trưởng Triệu, cô không cần phải làm việc quá sức vậy đâu! Mau đi ăn trưa thì mới có sức làm tiếp."
Lại hi mỉm cười gật đầu không nói gì. Sau một hồi soạn Thảo hồ sơ cuối cùng cũng xong, cô nhẹ nhàng xếp loại tập hồ sơ rồi xách túi rời khỏi văn phòng. Vừa ra đến sảnh công ty, cô không nghĩ mình lại có thể gặp được Âu Dương Hi Phàm ở đây. Vốn không muốn đến chào hỏi nhưng Âu Dương Hi Phàm đang nói chuyện với trợ lý, chợt nhìn thấy bóng hình thân thuộc, thì ra đó là Lạc Hy. Biết là cô, Hi Phàm cười nhẹ tiến đến.
"Lạc Hy! Chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Cô ưu nhã đáp lại.
"Không ngờ có thể gặp Âu Dương tổng ở đây, anh đến đây làm gì vậy?
"Tôi đến bàn bách chút công việc thôi, mà em định đi đâu giờ này?"-Âu Dương Hi Phàm anh tuấn, ôn nhu nhìn cô.
Lạc Hy cũng không muốn giấu diếm, thẳng thừng đáp.
"Tôi định đi ăn trưa."
Ánh mắt Hi Phàm bỗng có chút biến hoá,trong lòng có chút vui mừng.
"Thật trùng hợp, tôi cũng chuẩn bị đi ăn trưa, hay là chúng ta cùng đi đi!"
"Như vậy sao được, để tôi tự đi được rồi."-cô khéo từ chối lời mới của anh.
"Chẳng phải lần trước chúng ta đã là bạn bè rồi sao? Em từ chối tôi như vậy buồn lắm đó!"
Lạc Hy có chút buồn cười trước biểu cảm của anh, vui vẻ nhận lời.
"Vậy được!"
Âu Dương Hi Phàm vô cùng phấn khích vội gọi tài xế đi chuyển xe đến chỗ anh.
"Xe của tôi đến rồi, chúng ta mau lên thôi!"
Hi Phàm ôn nhu từ tốn đỡ Lạc Hy lên xe. Từ đầu đến cuối mọi hành vi,cử chỉ, lời nói trong cuộc trò chuyện của anh và cô đều lọt vào mắt Doãn Tư Thần. Anh cũng vừa định đưa Bạch Cơ Uyển đi ăn trưa, nào ngờ lại bắt gặp cảnh tình tứ của cô với người đàn ông khác. Bàn tay Doãn Tư Thần bất giác nắm chặt thành quyền, ánh mắt tức giận nhìn chiếc xe của hai người rời đi. Rõ ràng không muốn quan tâm đến Lạc Hy nhưng tại sao cứ nhìn thấy cô thân mật cùng người đàn ông khác là bản thân lại không kiềm chế được mà muốn kéo cô vào lòng, không muốn ai tiếp xúc với cô. Bạch Cơ Uyển đứng bên cạnh nhìn biểu tình của Doãn Tư Thần, trong lòng nổi lên sự oán hận. Ánh mắt căm tức nhìn chiếc xe mới rời đi.
Triệu Lạc Hy, cô là cái thá gì mà có được sự quan tâm của Tư Thần.
Nếu cô đã muốn chơi vậy tôi sẽ chơi với cô đến cùng
Tôi sẽ bắt cô phải trả giá khi đã cướp đồ của tôi
Thứ là của tôi, tôi sẽ đòi lại bằng hết! Cứ chờ xem!
Bạch Cơ Uyển lúc này đã sắp sẵn một màn kịch hay nào đó, bị cười tâm địa, cay độc hiện rõ trên gương mặt cô ta.