• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tử Vy cảm thấy trong xe có chút ngột ngạt liền ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Đang thư thái dựa lưng vào thành xe hút thuốc, chợt ánh mắt dừng lại ở bóng hình yếu ớt, loạng choạng phía trước. Ban đầu, Tử Vy không nhận ra nổi người đó là ai nhưng khi cả thân thể Lạc Hy bước ra khỏi cửa lớn, ánh đèn đường vào gương mặt thiếu sức sống của cô trông tiêu tụy vô cùng. Tử Vy hốt hoảng vội dập điếu thuốc rồi chạy đến bên cô.



"Tiểu Hy, bà...bà sao vậy?"



Lạc Hy không nói gì cả, mặc cho bộ dạng lo lắng, hoảng sợ của Trương tử Vy. Đôi vai gầy quốc bị bàn tay mạnh mẽ của cô bạn bóp chặt. Lúc này, Lạc Hy hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng, đôi mắt vô hồn nhìn lên bầu trời đêm huyền ảo mang theo sự u uất chưa từng có. Gương mặt trắng bạch, đôi môi vẫn còn run run, nước mắt đã khô động lại trên mắt khiến cho cô càng mong manh, thống khổ. Không ai có thể biết được rằng tim cô lúc này đau đến dường nào. Nó đã vì anh mà hết lần này đến lần khác tự hàn gắn vết thương mà anh đã gây ra, tiếp tục yêu anh trong mù quáng để đến hôm nay anh lại một lần nữa đâm vào tim cô một nhất chí mạng. Anh nào có biết, cô luôn cố gắng bỏ ngoài tai tất cả những lời nói của Bạch Cơ Uyển, tự tạo cho bản thân một bức tường kiên cố chống chọi với sóng gió ngoài kia để dũng cảm yêu anh một lần. Tiếc rằng nó đã không đủ vững chắc khi chứng kiến cảnh tượng đêm nay và người phá vỡ nó không ai khác chính là anh.Trương Tử Vy thấy Lạc Hy không trả lời thì càng thêm sốt ruột.



"Lạc Hy, mau nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?"



"Doãn Tư Thần, anh ấy..."



Cuối cùng thì Lạc Hy cũng chịu mở lời, giọng nói khàn đặc, lạnh lẽo khó tin. Nhưng khi vừa bám lấy tay Tử Vy để đứng thẳng thì thân thể đã không chịu nổi mà ngã xuống, mất dần ý thức rồi rất lịm trên tay Trương Tử Vy.



"Lạc Hy....Lạc Hy...bà tỉnh lại đi!"



- -----------------------



Tại văn phòng đang diễn ra cảnh phong tình vạn chủng, Doãn Tư Thần sau khi cùng Bạch Cơ Uyển trao nhau nụ hôn mãnh liệt thì đầu óc bắt đầu quay cuồng, cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng khiến anh dần đi vào trạng thái hôn mê. Bạch Cơ Uyển thấy anh đã hoàn toàn không có ý thức vội nhanh chóng cởi hết quần áo trên người của mình và anh, vứt loạn xạ dưới nền nhà. Cô ta chậm rãi lấy trong túi ra một tờ giấy kết quả khám. Trên đó có ghi rõ tên cô ta cùng chuẩn đoán cuối cùng.



Bạch Cơ Uyển. Tuổi 25



Kết quả chuẩn đoán: mang thai hai tuần.



Phải, cô ta đã có thai, chỉ có cô ta mới biết được đứa trẻ trong bụng là của ai. Thân hình quyến rũ không mặc đồ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh, mặc dù đã ngủ nhưng vẫn không thể nào che lấp đi vẻ ngoài hoàn mỹ của anh. Ngũ quan cương nghị, đôi môi đầy mê luyến, lông mày rậm khẽ nhíu lại. Người đàn ông vừa có vẻ ngoài hơn người vừa sở hữu khối tài sản khổng lồ "Phú khả địch quốc" như vậy làm sao cô ta có thể vuột mất được. Bạch Cơ Uyển sẽ đưa tay lướt nhẹ gò má Doãn Tư Thần, đôi đồng tử ánh lên một tia phức tạp. Tư Thần, xin lỗi. Nhưng tất cả những gì em làm đều chỉ vì quá yêu anh mà thôi.Lúc trước, chẳng phải anh nói sẽ rất thích trẻ con sao? Rất nhanh thôi em sẽ sinh đứa bé này ra, dù cho nó không phải là con anh thì em cũng sẽ bằng mọi giá biến nó thành tiểu thiếu gia nhà họ Doãn, trở thành người thừa kế của Doãn gia.



- ----------------------



Trong cơn mê man, Lạc Hy dần có ý thức trở lại. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc sộc thẳng vào mũi khiến cô khẽ nhíu mày. Cả cơ thể như bị chồng đá đè lên không thể cử động, không còn chút sức lực nào. Trương Tử Vy ngồi kế bên thấy Lạc Hy tỉnh lại thì vô cùng mừng rỡ.



"Tiểu Hy, cuối cùng bà cũng tỉnh lại rồi!"



"Tôi....đang ở đâu thế này?"-giọng nói yếu ớt, âm thanh không được rõ.



"Ở bệnh viện chứ còn ở đâu!"



Lạc Hy gắng gượng chống đỡ thân thể một cách nặng nhọc để ngồi dậy. Trương Tử Vy hiểu được hành động của cô nên giúp cô chỉnh tư thế ngồi sao cho thoải mái rồi thở dài nhìn cô.



"Tiểu Hy, những ngày tôi đi công tác, rốt cuộc bà đã chịu bao nhiêu tủi thân, đến cả chuyện ngày hôm nay cũng muốn giấu tôi?"



Lạc Hy vội tránh đi ánh mắt dò xét của cô, cánh môi vô thức bị răng cắn chặt.



"Tôi..."



Tử Vy bực bội khi thấy phản ứng của Lạc Hy, cố gắng kìm chế lại, hắng giọng hỏi.



"Bà đã biết mình có thai chưa?"



Câu hỏi của Trương Tử Vy như sét đánh ngang tai, Lạc Hy trừng mắt nhìn cô, giọng nói run run.



"Tôi...tôi có thai!"



"Phải! Bác sĩ vừa kiểm tra nói may mà sức đề kháng của bà tốt nên đứa trẻ tạm thời không có gì đáng ngại."



Lạc Hy gần như không tin vào chính những gì mình đã nghe. Cô có thai! Tại sao cô lại có thai lúc này kia chứ. Thời điểm anh cho cô nỗi tuyệt vọng lớn nhất thì thượng đế lại mang đứa nhỏ đến bên cô, đây là đang an ủi cô sao? Nhưng bây giờ, cô làm sao đối diện với anh càng làm sao với giọt máu của anh đây. Bàn tay chạm nhẹ lên phần bụng nơi sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên. Trương Tử Vy nhìn cô như vậy, trong lòng không kìm được mà đau lòng cho cô.



"Doãn Tư Thần đã biết chuyện này chưa?"



Lạc Hy nghe vậy, thoáng giật mình, nắm chặt lấy bàn tay Tử Vy.



"Đừng...tạm thời bà đừng nói cho ai biết cả. Đến lúc thích hợp, tôi sẽ tự nói!"



"Được rồi,...mà ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"- Tử Vy vẫn không chịu được mà gặng hỏi.



"Tôi thấy Doãn Tư Thần và Bạch Cơ Uyển đang thân mật với nhau trong phòng của chúng tôi."- cô cố tỏ ra kiên cường, gượng cười.



"Đúng là đôi cẩu nam nữ!"



Trương Tử Vy gần như không thể nhịn nổi. Cô không ngờ Bạch Cơ Uyển lại to gan như vậy, dám thân mật với chồng người ta ngay chính trong phòng của họ. Tử Vy cảm thấy bản thân thật hối hận khi tha thứ cho cô ta kể chuyện ba năm trước.



"Tiểu Hy, bà nằm nghỉ ngơi chút đi, lát nữa tôi đưa bà về!"



Sau khi Chương tử Vy đỡ Lạc Hy nằm nghỉ liền ra ngoài, bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhìn qua số điện thoại một lượt rồi bắt máy.



"Alo"



"Chủ tịch, chúng tôi đã tra ra được hành tung của cô ta tại Mỹ trước đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK