Lần này đến nơi hẹn, tâm trạng của Ngô Kỳ Khung khác biệt trước kia rất nhiều.
Y đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho dù nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Nhạc Duyệt, tim y vẫn khó bình tĩnh, nhưng cũng không còn xúc động muốn vì cô mà thong dong tìm chết nữa. Nếu Nhạc Duyệt lại lần nữa kiên quyết chia tay, Ngô Kỳ Khung rất có thể sẽ cắn răng gật đầu.
"Anh đã nghỉ việc ở doanh nghiệp nhà nước đó rồi, dự định tự ra lập nghiệp."
Hành động vĩ đại lật đổ hình tượng, không chỉ không được nữ thần thưởng thức, ngược lại còn bị chửi ngập đầu.
"Anh thiếu tâm nhãn hả? Một công việc khó tìm như thế, vậy mà anh lại bỏ? Chỉ dựa vào chỉ số thông minh đó của anh, còn muốn lập nghiệp? Anh về nhà với mẹ đi cho rồi!! Anh đó, đừng làm nữa, mau trở về công ty đó đi! Cả đời anh cũng chỉ là nhân viên kỹ thuật nhỏ thôi, ra khỏi công ty đó thì ngay cả bản thân cũng không nuôi sống nổi đâu!"
Nghe xong những lời này, Ngô Kỳ Khung đã triệt để chết tâm.
Hai tay đút vào túi, đứng thẳng tắp, ánh mắt đã không còn sự dịu dàng và si tình lúc xưa, nhiều lắm chỉ còn giữ lại sự kiên nhẫn và cố chấp không còn bao nhiêu.
"Nói một lời dứt khoát đi, chia, hay không chia?"
Lần đầu tiên nghe Ngô Kỳ Khung dùng ngữ khí này nói chuyện với mình, Nhạc Duyệt cảm thấy rất mới mẻ.
Cô nhón chân, xoắn hông bước đến trước mặt Ngô Kỳ Khung, lục tìm khắp người y một lượt, cả giày và vớ cũng bắt y phải cởi ra, sau khi xác định không có giấu cục gạch nào, trong đôi mắt hoa đào của Nhạc Duyệt bắn ra tinh quang.
"Chia! Tôi không tin anh còn trò gì nữa!"
Không biết có phải do quá mức mẫn cảm với từ 'chia' này hay không, mà sợi dây căng chặt trong đầu Ngô Kỳ Khung lại đứt nữa.
Y cầm di động lên, gọi điện rồi nói ba chữ.
"Có thể rồi."
Sau đó, Nhạc Duyệt trân mắt nhìn một chiếc xe điện chạy về bên này, ngay lúc vừa đến trước mặt họ, một tên nhóc tóc lỉa chỉa lấy cục gạch trong giỏ xe ném cho Ngô Kỳ Khung.
Sau khi đón được, Ngô Kỳ Khung vỗ vai thằng nhóc nói: "Cảm ơn!"
Thằng nhóc đó quay đầu xe, mau chóng chạy đi.
Ngô Kỳ Khung nhanh chóng đập cục gạch lên đầu mình, động tác đó căn bản không giống tự sát, ngược lại giống như giở kỹ xảo. Đầu chỉ hơi chảy ra chút máu, Ngô Kỳ Khung cả che cũng lười, ném cục gạch rồi bỏ đi.
Để lại một mình Nhạc Duyệt đơ như khúc gỗ.
Ngô Kỳ Khung đến trước cửa phòng khám của Khương Tiểu Soái, trong lòng bắt đầu hồi hộp, có nên vào hay không? Có bị mắng hay không đây? Đang nghĩ thế, Khương Tiểu Soái cũng đã thấy y, hắn nhiệt tình bất ngờ, lon ton chạy qua, dìu Ngô Kỳ Khung vào trong.
"Đã lâu rồi cậu không đến, tôi còn tưởng cậu có chuyện rồi đó!"
Câu này sao nghe thế nào cũng thấy kỳ cục vậy nhỉ?
Ngô Kỳ Khung quả thật đã có một thời gian không đến, từ sau khi y từ chức, thì không còn đến chỗ Khương Tiểu Soái thay thuốc nữa, mà tự mình chăm sóc đến khi lành. Lần này đến đây, thuần túy là do quen mà thôi, giống như cứ đập xong mà không đến đây một chuyến thì trình tự sẽ không hoàn thành vậy.
"Lần này không cần phải bôi thuốc cho tôi đâu, tôi đã nghỉ việc rồi, bây giờ kinh tế đang eo hẹp."
Khương Tiểu Soái hận không thể rèn sắt khi còn nóng nhìn Ngô Kỳ Khung: "Cậu thật sự từ chức vì cô ta?"
"Cũng không hẳn vậy."
Khương Tiểu Soái nhìn tướng mạo xúi quẩy của Ngô Kỳ Khung, cũng không đành lòng sát muối lên vết thương của y nữa. Hắn dùng nước muối tẩy trùng cho y, sau đó ghé lại nhìn kỹ.
"Lần này cũng không cần bôi thuốc, tự mình chăm sóc đi, hai ba ngày là khỏi rồi."
Ngô Kỳ Khung bồn chồn nhìn Khương Tiểu Soái: "Anh nói xem cái đầu của tôi là sao? Lần này tôi đập mạnh hơn mấy lần trước, nhưng đập xong rồi thì không có cảm giác gì quá lớn, không đau cũng không choáng."
Khương Tiểu Soái kéo tay Ngô Kỳ Khung đặt lên trán y: "Tự sờ đi, cái đầu của cậu còn cứng hơn gạch nữa!"
Ngô Kỳ Khung cười hề hề.
Khương Tiểu Soái phát hiện, nụ cười của Ngô Kỳ Khung khiến người ta thấy rất thoải mái.
"Tôi thật sự hy vọng tim cậu cũng giống như đầu cậu, thời gian hồi phục càng lúc càng ngắn, năng lực chống đả kích càng lúc càng mạnh, cuối cùng triệt để cứng cỏi, không còn thứ gì có thể đả động đến nữa."
Ngô Kỳ Khung phát hiện, Khương Tiểu Soái chỉ tùy tùy tiện tiện nói một câu, lại có thể đi thẳng vào lòng y.
"Tiểu Soái, có phải tôi rất ngốc không? Chỉ số thông minh rất thấp?"
"Chỉ số thông minh của cậu không thấp, cậu chỉ là chỉ số cảm xúc (EQ) thấp."
Ngô Kỳ Khung lại hỏi: "Vậy tại sao anh lại tinh như thế? Tại sao nhìn cái gì cũng nhìn thấu được?"
Khương Tiểu Soái tiêu sái phất tay áo, áo blouse phất phới tạo gió.
"Để người ta lừa nhiều rồi nên vậy."
"Anh cũng từng bị lừa sao?" Ngô Kỳ Khung không dám tin.
Khương Tiểu Soái nhếch môi: "Bị lừa còn thảm hơn cậu."
Phòng khám chìm vào trầm mặc.
"Sư phụ, xin nhận của đồ đệ một lạy!!!"
Ngô Kỳ Khung đột nhiên nhảy đến trước mặt Khương Tiểu Soái, không chút dấu hiệu hô to một tiếng, dọa Khương Tiểu Soái lùi liền vài bước, suýt nữa đã sọt chân vào thùng rác.
"Tôi nói này, cậu có thể đừng đột ngột như thế không? Dọa tôi muốn tè luôn đây này! Cậu lại muốn làm gì đây?" Khương Tiểu Soái vuốt ngực, tròng đen cũng thu nhỏ hẳn một vòng.
Ngô Kỳ Khung vẻ mặt thành khẩn: "Tôi không muốn bị lừa nữa."
Đợi đến khi triệt để bình ổn lại, Khương Tiểu Soái nói với Ngô Kỳ Khung một câu, câu nói này là câu ngài Lý Gia Thành từng nói, Khương Tiểu Soái vẫn luôn xem nó là châm ngôn đời người, thời thời khắc khắc nhắc nhở mình. (Lý Gia Thành: nhà tỉ phú, nhà đầu tư, nhà tư bản công nghiệp, nhà từ thiện người Hồng Kông.)
"Trứng gà, đập vỡ từ bên ngoài là thức ăn, đập vỡ từ bên trong là sinh mạng. Đời người cũng thế, đập vỡ từ bên ngoài là áp lực, đập vỡ từ bên trong là trưởng thành. Nếu cậu đợi người khác đập vỡ mình từ bên ngoài, vậy thì cậu đã định sẽ trở thành thức ăn của người khác. Nếu có thể tự đập vỡ từ bên trong, vậy cậu sẽ phát hiện sự trưởng thành của mình cũng giống như một lần trọng sinh.