Sau khi tỉnh lại thấy Trì Sính ngồi một mình ở bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt xám xịt, nguyên nhân đại khái là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt.
Trì Sính hỏi, "Thấy đỡ chút nào chưa?"
Ngô Sở Úy ngoại trừ xương khớp thấy bủn rủn, bàn tay hơi đau, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
"Còn có, chính là trong người có một chút thú vị."
Ánh mắt Trì Sính tức giận mà không phải giận nhìn cậu, trong giọng nói xen lẫn một chút 'khói súng '.
"May mới chỉ có một chút thú vị, nếu mà thấy rất thú vị có khi đi cả cái thành phố này mà hành hiệp trượng nghĩa hả?"
Ngô Sở Úy bĩu môi, "Nếu là cháu người khác tôi cũng không xía vào, quan trọng đó là cháu ngoại anh đó! Hơn nữa còn là tôi trèo ra phía bên ngoài cửa sổ không may xảy thật sự xảy ra chuyện không phải tôi tội thêm một bậc hay sao?"
Trên mặt của Trì Sính không có biểu hiện ra ngoài, kỳ thực trong lòng rất xúc động. Chỉ là để cậu chịu mạo hiểm lớn như vậy, làm cho anh có chút khó có thể chấp nhận. Đêm qua anh mơ màng ngủ, vẫn còn mơ thấy Ngô Sở Úy buông tay, sau khi tỉnh dậy toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Thấy cậu không sao nằm ở bên cạnh, trong lòng mới dễ chịu đi một chút, nghĩ lại mà sợ.
Nhưng mà cũng may là người nào đó phúc lớn mạng lớn, treo trên cửa sổ lâu như vậy còn có sức lực sợ Trì Sính oán trách mà gắng sức.
Trì Sính cười cười nhéo một cái lên má Ngô Sở Úy, nói, "Được rồi, nhà của chúng tôi nhận của cậu một đại ân, tôi thay mặt mười tám đời tổ tông cảm ơn cậu."
Ngô Sở Úy vừa nghe lời này, trong lòng lập tức dễ chịu.
"Đâu Đâu thế nào rồi. ? Anh đi thăm nó chưa?"
Trì Sính nói, "Thằng ranh rất khỏe! Ngày hôm qua ở bệnh viện chiếu chụp đầy đủ cả, không vấn đề gì cả. Ngoại trừ cổ và vai xây sát một chút da, còn lại tất cả bộ phận đều rất tốt, không ảnh hưởng gì."
"Tôi chỉ sợ nó lưu lại bóng ma trong lòng." Ngô Sở Úy nói.
"Ba tuổi còn không biết gì hay sao, buổi tối ngày hôm trước lúc đưa đến bệnh viện còn không ngừng run rẩy, sáng sớm hôm nay đã chạy nhảy vui vẻ."
Ngô Sở Úy thầm thở phào một cái, lại hướng Trì Sính hỏi, "Anh tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Không phải ngủ không ngon, mà căn bản không ngủ, Trì Sính nói, "Cậu ngủ hay lật người, nghiêng người liền đụng tới vết thương trên tay, đụng tới vết thương liền khóc, tôi làm sao mà ngủ?"
"Tôi còn khóc?" Ngô Sở Úy không dám tin tưởng.
Kỳ thực đây đều là phán đoán của Trì Sính, anh ta nghĩ Ngô Sở Úy đụng tới vết thương sẽ rên rỉ, cho nên cả đêm chưa từng để cho cậu ta đụng tới vết thương. Chỉ cần bên này Ngô Sở Úy có động tĩnh gì lớn, Trì Sính nhất định sẽ đem hai cái tay Ngô Sở Úy bảo vệ, cho nên Ngô Sở Úy một đêm đều ngủ được rất ngon, ngay cả lông mày cũng chưa từng nheo lại.
(Ôn nhu, quá là ôn nhu đi. . )
Tay của Ngô Sở Úy toàn bộ bị băng gạc quấn lấy, vẻ mặt lộ ra vẻ rầu rĩ.
"Hai cái tay đều không thể dùng, thật sự bất tiện mà!"
Trì Sính nhếch miệng cười, "Tôi có thể giúp cậu cởi."
Ngô Sở Úy tức giận đạp Trì Sính một cái, "Ai nói với anh việc ấy hả!"
"Không lộn xộn." Trì Sính đem chân Ngô Sở Úy duỗi trở lại, "Nghỉ ngơi thật tốt đi."
Ngô Sở Úy nói, "Anh cũng ngủ một lúc đi mà."
"Không vội, về nhà sẽ ngủ."
Ngô Sở Úy ngẫm nghĩ nửa giây, tự nhiên nói, "Buổi chiều thì có thể xuất viện."
Nào ngờ Trì Sính ở bên cạnh nói, "Sớm thế."
"Ở đây có gì thú vị hả?" Ngô Sở Úy không hiểu, "Tôi cũng không gãy xương hay tổn thương nội tạng, chỉ bị thương ngoài da, Khương Tiểu Soái cũng có thể giải quyết cho tôi. Ngày trước trán tôi bị gạch đập vào như vậy, sau khi Khương Tiểu Soái xem cho tôi xong một chút sẹo cũng chưa từng lưu lại."
Trì Sính khẽ cười một tiếng, "Đều là da chết, còn có thể lưu lại sẹo hay sao?"
"Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không ở nơi này, tôi phải về nhà." Ngô Sở Úy nói.
Thái độ của Trì Sính rất mạnh mẽ cứng rắn, "Cậu bây giờ vẫn không thể về."
"Vì sao?"
Trì Sính nói, "Bọn họ còn chưa đến bệnh viện hỏi thăm cậu, nói với cậu một tiếng cảm ơn, cậu dựa vào cái gì mà phải về? Cứ ở đây nghỉ ngơi cho tôi, lúc nào họ tới lúc đó chúng ta về! Bọn họ vẫn cố tình không đến, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi!"
Ngô Sở Úy rất nóng nảy, "Tôi ở đây nghỉ ngơi không tốn tiền nằm viện hả! Vì mấy câu khách khí đó, tốn nhiều tiền như vậy, tôi thừa tiền hả?"
"Cậu quá đần độn." Trì Sính búng một cái lên trán Ngô Sở Úy, "Bây giờ cậu mà về mới thật sự thua thiệt đó."
Ngô Sở Úy thần sắc cứng lại, tiếp theo bỗng nhiên hiểu ra vấn đề lớn, khóe miệng trong nháy mắt liền nhếch lên.
"Anh thật xấu xa! Quá thất đức! Anh như vậy mà 'cùi chỏ hướng ra ngoài', ngay cả người nhà cũng tính toán! Ba mẹ anh cực khổ hơn nửa đời người nuôi anh lớn lên lại thành một tên sói mắt trắng!" (bạch nhãn lang)
Nhưng Ngô Sở Úy lại rất thích con 'sói mắt trắng' Trì Sính này, cằm nhọn ở trên vai của anh cọ cọ chà xát một trận, khỏi phải bàn cãi bộ dạng vô cùng dâm đãng.
Trì Sính nói," Cậu vì bọn họ suýt mất đi nửa cái mạng, tôi để cho bọn họ mất đi ít tiền cũng không phải là quá đáng."
. . . . .
Sáng sớm Đâu Đâu ở trong phòng bệnh ầm ĩ một trận, sau lại bị bà ngoại nó ôm ru ngủ. Trì Giai Lệ dẫn Quyển Quyển ra ngoài mua đồ ăn trưa, trên đường đi quay sang thằng bé hỏi chuyện,"Anh trai con lúc từ trên cửa sổ ngã xuống, con mới gọi điện thoại cho Ngô Sở Úy hay sao?"
Về việc này, trong lòng Trì Giai Lệ vẫn có chút nghi hoặc, vì sao lúc Đâu Đâu xảy ra chuyện, Ngô Sở Úy lại đúng lúc ở đó?
Chuyện cho tới mức này, Quyển Quyển không thể làm gì khác hơn là nhận tội.
"Không phải vậy, chúng con khi trước có liên lạc với mợ, muốn để mẹ đi, sau đó sẽ cùng chú ấy len lén gặp mặt. Mẹ và dì Tiếu vừa đi, thì con và anh đi đến trước cửa sổ nhìn xem mợ có đến hay không, sau đó thì anh liền ngã xuống."
Không thể trách. . . chuyện tới nước này, Trì Giai Lệ cũng không cách nào truy cứu. Hai thằng nhóc cứ đòi gặp Ngô Sở Úy, có thể nguyên nhân là từ khi Ngô Sở Úy quên mình cứu Đâu Đâu rồi.
Mua bữa trưa trở lại, Trì Giai Lệ hướng Chung Văn Ngọc nói," Mẹ, mẹ trông hộ con hai thằng nhóc, con qua bên kia xem tình hình thế nào."
Chung Văn Ngọc gật đầu,"Nên đi thăm hỏi một chút, người ta cứu con trai con, con nên cảm ơn người ta một câu."
"Mẹ có đi hay không?" Trì Giai Lệ hỏi.
Chung Văn Ngọc nói,"Con đi trước đi, chờ con về xem tình hình thế nào đã."
Trì Giai Lệ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
.......
Lúc này Ngô Sở Úy đang để cho Trì Sính gãi ngứa cho cậu.
"Dịch lên một chút..... qua bên này... qua tý nữa..... Đúng, đúng, mạnh một chút.....thật thoải mái........ Trên đùi cũng có chút ngứa, chân bên trái.....bên dưới....."
(Như phịch nhau..)
Trì Sính buồn bực, bình thường hai cái tay khỏe mạnh cũng không thấy cậu ta ngứa đến như vậy?
Nghĩ xong, tay gãi lên phía trong đùi non của Ngô Sở Úy, gãi đến Ngô Sở Úy khom người kẹp chặt chân lại, một bên cười một bên cầu xin tha thứ,"Nhột, nhột, đừng nghịch.."
Hai người đang vui vẻ ầm ĩ, điện thoại di động của Trì Sính vang lên.
Ngô Sở Úy cuối cùng cũng có thể thở một cái, vừa rồi náo nhiệt như vậy, trên người đều toát mồ hôi.
"Các cậu ở phòng bao nhiêu?" Trì Giai Lệ hỏi.
Trì Sính đọc số phòng cho cô biết, rồi cúp máy.
Ngô Sở Úy hỏi,"Ai đó?"
Trì Sính nói," Chị gái tôi."
"Nhanh như vậy đã tới rồi?" Ngô Sở Úy vội vàng nằm thẳng cẳng không cần máy quay cũng diễn,"Mau đưa chăn đắp lên cho tôi."
"Không phải mới vừa nói cậu đang nóng hay sao?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói,"Nóng cũng phải che một chút mà!"
Nói xong, quay sang Trì Sính nháy mắt ra hiệu.
Trì Sính quả thật muốn đem hai con mắt mê hoặc người này móc ra.
Trì Giai Lệ đem theo một ít thuốc bổ đi vào phòng, nhìn sắc mặt của Ngô Sở Úy so với thường ngày rất khác nhau.
"Đã đỡ chút nào chưa?" Nhìn Ngô Sở Úy hỏi.
Ngô Sở Úy cười đến gượng ép,"Tốt hơn rồi."
Trì Giai Lệ khẽ nhíu mày,"Thế sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?"
Ngô Sở Úy mới vừa rồi cùng Trì Sính náo loạn lâu như vậy, náo loạn xong lại đắp chăn kín như thế, có thể không đổ mồ hôi hay sao?
Trì Sính lại nói,"Bị dọa sợ."
Trì Giai Lệ căng thẳng trong lòng, vội hỏi,"Còn kéo dài đến hôm nay cơ à?"
"Nào có nhanh như vậy?" vẻ mặt của Trì Sính giống như trách móc lại có chút không giống trách móc, gây khó dễ cũng đúng mực,"Lúc đó đầu óc nào có biết gì, lúc này nhớ tới mới sợ. Đêm qua cũng không biết là nằm mơ cái gì mà tỉnh, suốt một đêm khóc lóc rên rỉ lăn qua lăn lại." (Đây mới là ảnh đế... diễn viên GV xuất sắc nhất mọi thời đại.)
Sắc mặt Trì Giai Lệ biến đổi, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Ngô Sở Úy.
Vừa nói Ngô Sở Úy run run cậu liền run run, mồ hôi vẫn cứ nhỏ xuống, rất vất vả mà hướng Trì Giai Lệ nói,"Chị đừng nghe anh ấy nói, tôi chỉ là đang nóng thôi."
Ngô Sở Úy ở trước mặt Trì Giai Lệ nói thật lòng một câu như vậy, Trì Giai Lệ còn không có tin.
"Không biết nên nói cái gì, rất xin lỗi cậu." vẻ mặt Trì Giai Lệ vô cùng áy náy,"Ngày hôm qua nếu không có cậu, thật không biết sẽ như thế nào."
"Dù sao cũng đừng nói như vậy! Thực tế là tôi cùng với hai đứa nhóc hẹn nhau, hai đứa nó mới vì thế mà tách chị ra, không phải vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện này."
Ngô Sở Úy đoán được Trì Giai Lệ chắc chắn sẽ hỏi chuyện Quyển Quyển từ đầu đến đuôi, thay vì làm bộ tỏ vẻ 'thánh mẫu' hay 'Super man' còn không bằng thành thật mà nói lại còn có thể lấy lại chút hình tượng thật thà. (Quá là nguy hiểm.)
Vì thế, Ngô Sở Úy càng tỏ ra thẳng thắn thành khẩn lại càng làm cho trong lòng Trì Giai Lệ càng áy náy.
"Trước không cho cậu gặp hai đứa nó, không chấp nhận cậu đối tốt với hai đứa nó là tôi sai, mong cậu đừng để trong lòng. Cậu sau này đỡ rồi nhớ qua nhà chơi bọn nhỏ thật sự rất nhớ cậu. Sau này có cơ hội nghỉ phép ra nước ngoài, cũng có thể đến nhà tôi ở, tôi sẽ coi cậu như em trai mà chăm sóc cậu."
Những lời này nói xong khóe mắt Ngô Sở Úy trào lên dòng lệ nóng, hận không thể ngay bây giờ đến nhà Trì Giai Lệ.
Trì Giai Lệ lo lắng cho hai thằng nhỏ, không có nhiều thời gian ở lại.
"Tôi đi trước, cậu cố gắng tĩnh dưỡng tốt nhé."
Nói xong, hướng Ngô Sở Úy cười nhẹ rồi xoay người đi ra ngoài.
Ngô Sở Úy bị cái nụ cười này của Trì Giai Lệ khuấy đảo buồng tim cũng nóng lên, nhịn không được bùi ngùi một câu,"Anh rể anh thật là may mắn."
Trì Sính sâu kín đáp lại một câu,"Chị gái tôi quản lý tiền bạc."
Lòng của Ngô Sở Úy trong chớp mắt liền lạnh.