Thư ký đang chỉnh lý văn kiện trong phòng làm việc của Ngô Sở Úy, thấy y bước vào, tùy tiện quan tâm một câu.
"Tổng giám đốc Ngô, nhiệm vụ trọng đại đó của anh đã hoàn thành chưa?"
Ngô Sở Úy nhìn cô đầy xa xăm, trong miệng giống như ngậm một họng cát, giọng nói khản đặc.
"Lúc đi làm đừng bàn luận vấn đề ngoài công việc."
Thư ký bĩu môi, không nói nữa.
Ngô Sở Úy vội vã tìm chỗ mềm mại ngồi xuống, mấy bước đi vừa nãy quả thật đòi mạng, xung quanh mông và bên trong đùi bị quất cho tím đỏ cả vùng. Khi đi đường khó tránh khỏi sẽ ma sát va chạm với nhau, hận không thể lấy tay tách hai mông ra mà đi, hơn nữa chỗ đó khó chịu còn không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Công sức tối qua phí hết! Tiền tiêu không ít, tội cũng chịu không ít, để cho người ta chiếm tiện nghi lớn!
Càng nghĩ càng nghẹn khuất.
Vết thương trong lòng còn chưa lành, kích thích đòi mạng hơn đã đến, vừa tới giờ tan ca, xe của Khương Tiểu Soái đã đậu trước cửa công ty, Ngô Sở Úy muốn tránh cũng không còn chỗ tránh.
Khương Tiểu Soái hạ cửa sổ xe xuống, nhìn vào đại sảnh huýt sáo.
"Này, tổng giám đốc Ngô, sao cả ngày nay cậu không lộ mặt vậy hả?" Ngô Sở Úy âm thầm nghiến răng, cầm di động đặt mấy cái báo thức, cố nén cảm giác khó chịu đứng lên, bước nhẹ hẫng ra ngoài. Một tay chống lên cửa sổ xe, tay kia chống nạnh, nhìn rất khốc, nhưng thật ra là do đứng không nổi.
"Sáng đi làm tham dự cuộc họp bàn hợp tác thương hiệu, có vài công ty muốn ký hợp đồng với tôi, buổi trưa thì ăn chung với mấy tổng giám đốc, buổi chiều có lãnh đạo chúc mừng tình hình phát triển gần đây, tôi lại bận đi tiếp đãi. Vừa về còn chưa đứng ổn, lại có một đợt hàng mới, còn phải đích thân đi nghiệm thu kiểm tra. Chuyện bên này chưa làm xong, hai hôm trước bên cao ốc Hối Đông..."
Đang nói, báo thức của di động vang lên.
Ngô Sở Úy giả vờ buồn bực lấy di động khỏi túi, "Anh xem đi, lại có điện thoại rồi. A lô, tổng giám đốc Trương à? A, đúng, lần trước tôi đã nói với Trịnh Long rồi, anh ta chưa đưa qua cho anh sao? Chuyện này phiền đây, anh đợi chút..."
Giả vờ xoay người vào công ty, túm một người nói vài câu không quan trọng, sau đó vào hành lang thở dốc, lau mồ hôi trên trán, lại phấn chấn bước ra.
Khương Tiểu Soái lại cứ nhắm vào đề tài đó: "Rốt cuộc cậu đã xử Trì Sính xong chưa? Tôi còn đang đợi tin tức tốt đây."
Ngô Sở Úy ném qua một ánh mắt đồ gây chuyện: "Anh thấy sao?"
"Tôi cảm thấy đủ nghẹn." Khương Tiểu Soái coi như khách sáo.
Ngô Sở Úy khì mũi khinh thường lời thật lòng của Khương Tiểu Soái, cố gắng khiến đôi mắt đục của mình trở nên sáng hơn, gân giọng nói: "Gia không nói khoác, dù có ba tên Trì Sính cũng cực kỳ dễ dàng, anh thấy anh ta rất cứng cỏi đó, nhưng thật ra hoàn toàn chẳng chịu nổi tí nào. Giày vò nửa đêm đã chịu không nổi, liên tục kêu tôi Ngô gia gia này Ngô gia gia nọ..." Lấy tay che mặt.
Khương Tiểu Soái thầm nói: Cậu đây không phải khoác lác thì là cái gì chứ?
Đang nghĩ thế, chuông báo thức của Ngô Sở Úy lại vang lên.
"A lô, xưởng trưởng Vương, hàng đến rồi? Được được được, danh sách ở chỗ tôi..."
Bước như bay vào đại sảnh, diễn lại bộ trình tự vừa rồi, chưa được hai phút đã đi ra. Vừa đi vừa lầm bầm, sao lại không có nhãn lực như thế? Thấy tôi bận thế này, nhanh chóng chào hỏi rồi đi đi, còn ở đây càm ràm gì nữa?!
"Bận lắm à?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy nhe răng: "Cũng không hẳn! Vẫn có thời gian nói vài câu với anh."
"Được, vậy tôi cũng không nhiều lời với cậu nữa..."
Mắt Ngô Sở Úy lóe sáng.
"Cậu trực tiếp đưa đoạn ghi hình tối qua cho tôi." Khương Tiểu Soái đưa tay.
Cúc hoa căng chặt, trên trán Ngô Sở Úy ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, tôi thao, cái này cũng nhớ?
Chuông báo thức cuối cùng vang lên, cứu Ngô Sở Úy một mạng.
"Cục trưởng Vương, ái chà, ái chà... xin lỗi, vừa rồi nói chuyện với bạn, tới ngay đây, tới ngay đây..." Nói xong cho Khương Tiểu Soái một ánh mắt ám thị, nhanh chóng đi xuống hầm để xe, hai hông cố gắng vặn.
Không bao lâu, xe của Khương Tiểu Soái từ sau đuổi tới.
Ngô Sở Úy nghiến răng nghiến lợi, mẹ anh chưa chịu thôi nữa sao? Nhưng khi xe của Khương Tiểu Soái lái đến cạnh, y vẫn cho hắn một nụ cười sảng khoái: "Đoạn ghi hình đó về nhà sẽ gửi cho anh."
Nghĩ là tùy tiện nói trước đã, sau này sẽ nghĩ biện pháp ứng phó, không ngờ Khương Tiểu Soái lại mở miệng.
"Khỏi gửi cho tôi, tôi đã có rồi."
Chân Ngô Sở Úy cứng ngắc, y dừng lại, nhắm mắt lại cũng không thể che giấu được vẻ hãi hùng.
"Từ đâu có?"
Khương Tiểu Soái nói: "Trì Sính gửi cho tôi."
Mặt Ngô Sở Úy liền biến thành màu đậu hủ thúi.
Khương Tiểu Soái bật cười, tay vỗ mạnh lên vô lăng.
"Thật ra tôi chỉ muốn thông qua biểu cảm của cậu để đoán chừng nội dung trong đoạn ghi hình thôi."
"..."
Từ khi Trì Sính đổi công việc, liền trở nên rảnh rỗi, chuyện duy nhất để làm chính là viết tư liệu, còn có một đám phụ nữ giống như hoa khôi cảnh sát tranh nhau đến viết hộ, viết còn tốn công tốn sức hơn cả tự mình động thủ.
Cậu ấm như Trì Sính đây, rất ít có ai chịu đến đơn vị từ sáng chín giờ đến chiều năm giờ, họ luôn sẽ dạo chơi ở những nơi nhàn nhã, quan hệ xã hội và nguồn vốn đều được xây dựng từ đó. Người chịu chân chính vùi đầu khổ cực ở đơn vị, luôn luôn là dạng nhân viên cơ sở nhỏ suốt đời phải nhìn sắc mặt lãnh đạo, vĩnh viễn không có ngày lên cao được.
Nhưng Trì Sính là một ngoại lệ.
Vốn dĩ trước khi điều nhậm, hắn đã có ác danh bên ngoài, người còn chưa đến, tai tiếng bên lề đã truyền đến các bộ môn, vừa nói phẩm hạnh cực đoan ác liệt, lại nói cuộc sống riêng mục ruỗng không chịu nổi, lại còn nội tâm âm hiểm độc ác... tóm lại từ ngữ tệ hại nào cũng đều ấn lên người hắn, khiến lòng người hoảng sợ.
Có vài nữ nhân viên công vụ tự cho rằng điều kiện cũng không tồi, mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc than ngắn thở dài, ối trời, nếu anh ta muốn tiềm quy tắc mình thì sao? Nếu anh ta cưỡng ép lôi mình lên xe, ép mình làm chuyện đó thì sao?
Nếu mình không theo, liệu anh ta có sử dụng quan hệ để uy hiếp người nhà mình không?
Cho nên, rất nhiều người đều ôm tâm trạng căng thẳng và chờ đợi, đợi chàng rắn trong truyền thuyết xuất hiện.
Cho nên họ cảm thấy Trì Sính chắc chắn sẽ chỉ đến để lấy mác, sau đó tiếp tục qua lại những nơi phong lưu, cho nên quan sát tin tức về hắn cứ như xem cuộc thi sắc đẹp. Thậm chí ảo tưởng hôm đó hắn sẽ mặc đồ đen, trên cổ quấn một con rắn độc, ngang tàng hống hách bước vào cục tài chính.
Kết quả hoàn toàn ngược lại, Trì Sính ăn mặc khá tùy tiện, sau lưng không có vệ sĩ, trên người cũng không có rắn độc, không nhe răng với ai, cũng không trừng mắt với ai. Cả người đầy khí thế ngang tàng tự nhiên mà có, hóc môn phái mạnh cháy bùng đầy mắt, chính là dạng đàn ông Bắc Kinh bản địa, hoàn toàn không thể liên tưởng đến lưu manh biến thái.
Càng khiến người ta muốn lọt tròng mắt hơn nữa, chính là tác phong của Trì Sính còn cơ bản hơn cả những nhân viên cơ sở nhỏ.
Mỗi ngày đúng giờ đến đơn vị, ngồi ở phòng làm việc cả ngày, công việc hoàn thành đúng giờ đúng lượng, có phải hắn làm hay không không ai biết. Bất kể họp lớn họp nhỏ, hễ họp sẽ có mặt, trong cuộc họp chưa từng thì thầm to nhỏ, cũng không ngủ, chỉ ngồi thẳng tắp ở đó.
Ban đầu ai cũng cho rằng hắn chỉ làm ra vẻ, không được vài ngày sẽ trở về nguyên hình, kết quả đã hơn một tháng rồi, mỗi ngày đều như thế. Nói hắn là thần, nhưng khi mở cửa phòng làm việc, thì hắn đã ngồi đó. Nói hắn là người bình thường, nhưng nhìn lại thấy không giống người khác, cụ thể không giống chỗ nào, lại không nhìn ra.
Cuối cùng mấy mỹ nữ công vụ liên tưởng hắn thành sắc lang, đến bây giờ ngay cả di động của hắn cũng chưa gọi được, mỗi ngày đi qua đi lại ở chỗ hắn thường xuất hiện. Mặc áo trễ ngực váy cực ngắn, Trì Sính đi ngang qua trước mặt thì sẽ cúi người xuống nhặt đồ, Trì Sính đi ngang qua sau lưng thì sẽ chu mông thắt dây giày, đợi khi đứng lên, Trì Sính đã lên tầng bốn rồi.
Trì Sính quả thật háo sắc, nhưng sắc tâm của hắn đều bị một người đào rỗng, ngay cả chút bã cũng không còn.
Từ sau khi chụp được mấy tấm hương diễm của Ngô Sở Úy, Trì Sính liền chìm sâu vào đó không thể tự thoát, giống như Quán Hi ca rảnh rỗi lại xem xem phát phát. Cho vào ổ cứng mang vào đơn vị, thời gian đi làm sẽ lấy những đoạn ghi hình đó cắt ghép gia công. (Quán Hi: một diễn viên, từng dính vào vụ tai tiếng ảnh sex rất lớn)
Trong phần cứng di động có hơn 1700 bộ phim G, đây chính là nguyên nhân Trì Sính ở yên trong phòng làm việc chưa từng ra ngoài.
Lại lần nữa nhận được thông báo dự họp, Trì Sính vẫn đeo tai nghe bước ra.
Trên đường, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt đưa tình, đi thẳng vào phòng họp, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống. Bắt đầu mở mp3 do chính hắn tự chế tác, những lời riêng tư trên giường chiếu của hắn và Ngô Sở Úy, là kế tất sát để trải qua thời gian họp.
Lục tục có người bước vào, một gã không có mắt ngồi cạnh Trì Sính.
Lãnh đạo bắt đầu nói chuyện, tên này một chốc là ngáp, một chốc chơi di động, một chốc lại nói chuyện với người bên cạnh... lại nhìn Trì Sính, từ đầu đến cuối giữ một tư thế ngồi, ánh mắt chuyên chú nhìn lãnh đạo, chưa từng làm bất cứ động tác nhỏ nào.
Không hổ là cậu ấm... tên này nghĩ, những lời nói quan trường này cũng có thể nghe được.
"A... ngứa quá... sâu thêm một chút... làm tôi... hu hu... bảo bối... anh dâm dãng nhất đúng không?... Dâm đãng... như tôi... a a... Trì Sính... Trì Sính..."
Trong mắt Trì Sính lộ ra ý cười, hắn thích nhất là nghe hai chữ "Trì Sính" phía sau, tua lại nghe tiếp, tua lại nghe tiếp, cứ nghe không ngừng, nghe đến mức tim cũng tê.
Gã bên cạnh ngồi mệt rồi, lại điều chỉnh tư thế, cùi chỏ tì lên tay vịnh ghế, mắt nhắm thẳng vào vật lớn hiên ngang giữa chân Trì Sính, không khỏi giật mình.
"Cậu... cậu nghe ông ta nói thôi cũng có thể cương sao?"
Ngữ khí tuy là kinh ngạc, nhưng âm thanh vẫn hạ thấp, dù sao thì đang họp.
Trì Sính đeo tai nghe nên không nghe thấy, gã này lại kéo hắn, chỉ chỉ lãnh đạo bị hói kia.
"Cậu nhìn ông ta mà cũng cương được sao?"
Trì Sính lười giải thích, trực tiếp đáp một câu.
"Tôi muốn thao cậu ta!"
Người mang tai nghe không có khái niệm rõ ràng về âm lượng nói chuyện của mình, luôn luôn đột nhiên lên giọng ở nơi yên tĩnh.
Chẳng hạn câu nói của Trì Sính đã lấn át tiếng nói chuyện của lãnh đạo.
Sau đó, cả phòng họp đều yên tĩnh.