Mục lục
Nghịch Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Ngô xuất viện, Ngô Sở Úy lại tới công ty làm việc, buổi tối thì về nhà với mẹ như trước.

Khương Tiểu Soái vừa nghe nói Ngô Sở Úy trở lại công ty, liền chạy ngay tới.

"Tình hình mẹ cậu sao rồi?"

Ngô Sở Úy cười nói: "Rất tốt, bệnh tình cơ bản đã được khống chế."

"Lần trước tôi vào bệnh viện thăm mẹ cậu, đã thấy có tinh thần hơn lúc mới vào viện, loại bệnh này ở trong bệnh viện lâu cũng không tốt. Hoàn cảnh bệnh viện, không bệnh cũng sinh ra bệnh, tâm tình tốt so với uống thuốc còn tốt hơn, không có việc gì thì ở cạnh mẹ cậu nhiều một chút."

Ngô Sở Úy gật đầu, "Tôi mỗi tối đều về nhà, mẹ tôi giờ giống như con nít, phải có tôi dỗ mới chịu ngủ."

"Đứa bé nhỏ, lão ngoan đồng sao."

Khương Tiểu Soái ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi một lúc.

Ngô Sở Úy dọn dẹp phòng làm việc lại một chút, tuy mỗi ngày đều có người tới quét dọn, nhưng dù gì cũng là phòng của mình, có nhiều chỗ vẫn phải tự mình dọn dẹp mới thấy an tâm.

Trong khi lục lọi ngăn kéo, vô tình lại thấy cái đĩa CD.

Cầm lên nhìn, nói với Khương Tiểu Soái: "Tôi vẫn cảm thấy cái đĩa CD này có vấn đề."

"Có vấn đề gì?" Khương Tiểu Soái hỏi, "Không phải cậu đã xem rất nhiều lần sao? Đến cả số lần thở của hai người lúc ngủ cũng thuộc lòng rồi ấy chứ?"

"Chắc là tôi để sót gì đó." Ngô Sở Úy nói.

Khương Tiểu Soái thở dài, "Là do cậu muốn thấy sự việc tối hôm đó của Uông Thạc và Quách Thành Vũ, nhưng mà trong đây không có, cho nên mới cảm thấy sót gì đó, chứ thật ra cậu đều xem rồi."

"Cậu nói xem, có khi nào tôi xem một bản không đầy đủ không?"

Khương Tiểu Soái nhe răng, "Cậu hỏi ai đây? Tôi còn chưa xem qua bản gốc."

Ngô Sở Úy buồn bực, "Rõ ràng tôi đã chép lại tất cả rồi mà."

"Được rồi, nói về chuyện này." Khương Tiểu Soái vỗ tay Ngô Sở Úy, "Tôi có thể nói với cậu một sự thật."

"Sự thật gì?" Ngô Sở Úy hỏi.

Khương Tiểu Soái ngồi xuống, hắng giọng một cái, vẻ âm trầm nói: "Ngày đó Quách Tử đi tìm Uông Thạc, nói chuyện về vấn đề năm đó của hai người, Uông Thạc cơ bản đã thừa nhận nguyên nhân hành động phản bội Trì Sính là vì Quách Tử, còn về việc hai người bọn họ có xảy ra việc gì không, Uông Thạc không có thái độ rõ ràng."

"Cậu nói mấy lời này không phải là vô ích sao!" Ngô Sở Úy ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Quách Tử này? Anh ta cũng là người trong cuộc! Có ngủ hay không anh ta cũng không biết sao?"

"Hôm đó anh ta say, say rồi thì cái gì cũng không biết, đến khi tỉnh lại thì mọi việc đã rồi." Khương Tiểu Soái nói, "Ngược lại anh ta có khẳng định là không làm, ai biết anh ta nói có thật hay không?"

Ngô Sở Úy im lặng không nói.

Khương Tiểu Soái nói tiếp: "Cậu nói xem Uông Thạc có suy nghĩ gì? Nếu anh ta không làm, sao để đến bây giờ mới làm sáng tỏ? Sau khi Trì Sính nghe xong, có thể đối với anh ta còn một chút tình cảm."

"Anh ta có nói không làm, Quách Tử cũng nói không làm, vấn đề là Trì Sính có tin không?" Ngô Sở Úy nói, "Tôi thấy giữa bệnh mù màu của tôi với chuyện của Uông Thạc không khác gì nhau?"

Khương Tiểu Soái có phần khó hiểu, "Hai chuyện này có liên quan gì?"

"Đương nhiên là có." Ngô Sở Úy nói, "Cậu nghĩ xem, tôi biết chữ trên quả trứng là do Uông Thạc viết, vì sao tôi không thể nói với Trì Sính? Sự việc xảy ra ở trên người tôi, tôi là bị cáo, tôi tự bào chữa, lời nói có hiệu lực pháp lý không? Cũng theo ý đó, Quách Tử là đồng phạm, lời của anh ta có hiệu lực pháp lý không?"

Khương Tiểu Soái nhận ra chân lý, "Cũng đúng ha, huống hồ những việc này do anh ta mà ra, dù anh ta có giải thích như thế nào đi nữa đều không tránh khỏi liên can, có nói cũng vô ích, không chừng tội còn thêm một bậc."

"Thì đó!" Ngô Sở Úy âm thầm lý sự, "Nên tên nhóc này muốn mượn tay tôi tra ra chân tướng, để tôi đưa ra chứng cứ. Là phe đối địch, lời của tôi rất có sức thuyết phục."

Khương Tiểu Soái trừng mắt, "Vậy cậu còn giúp anh ta? Đây không phải là mang đá đập chân mình sao?"

"Tôi mặc kệ." Ngô Sở Úy kiên quyết, "Việc này tôi không biết thì thôi, nếu tôi đã biết, phải làm rõ vấn để, tìm ra chân tướng sự việc."

"Cậu điều tra từ đâu?" Khương Tiểu Soái nói, "Quán rượu không may bị hủy, ông chủ cũng không biết đã chạy đi đâu, dù tìm thấy ông ấy, những chuyện phát sinh bảy năm trước, chưa chắc đã biết?"

"Uông Thạc nhất định có chứng cứ." Ngô Sở Úy ánh mắt chắc chắc.

Khương Tiểu Soái phản bác, "Nếu anh ta có chứng cứ thì sớm đã đưa ra, anh ta chính là vì không có chứng cứ, mới có ý định làm phiền cậu. Cái này gọi là đấu tranh tâm lý kéo dài, thời gian lâu dài, chỉ có một kết quả, cậu nhất định sẽ mắc bệnh tinh thần. Tin tôi đi, tôi là bác sĩ, tôi còn tự mình trải qua. Mau chóng quên đi việc này, cái gì cũng mặc kệ, nếu không người thua thiệt sẽ là cậu."

Ngô Sở Úy ngoan cố, "Anh ta nhất định có chứng cứ, chỉ là chưa đến lúc cần thiết, chỉ cần đến thời điểm anh ta nhất định sẽ đem ra."

"Nếu thật sự đến lúc đó, cậu sẽ hoàn toàn bị anh ta dắt mũi." Khương Tiểu Soái nói.

Ngô Sở Úy mắt lộ ra vẻ tinh anh, "Còn chưa biết là ai dắt mũi ai đâu."

Khương Tiểu Soái cảm thấy hơi tức ngực, đột nhiên nhớ tới một việc.

"Đúng rồi, Trì Sính đã đi gặp Uông Thạc, anh ta có nói với cậu chưa?"

Sắc mặt Ngô Sở Úy trầm xuống, "Việc này anh ta có thể nói với tôi sao?"

"Là do Uông Thạc đổ oan cho cậu, nên Trì Sính tìm Uông Thạc tính sổ." Khương Tiểu Soái nói.

Ngô Sở Úy hỏi, "Kết quả ra sao? Anh ta làm gì Uông Thạc?"

Khương Tiểu Soái ho nhẹ một tiếng, nói: "Hình như... không có."

Ngô Sở Úy ấn mạnh con dấu lên văn kiện, ấn ra một dấu đỏ au.

"Tôi biết rồi!"

Nói xong, ném con dấu sang bên, cầm văn kiện khí thế đi xuống lầu dưới, nhét vào tay Lâm Ngạn Duệ. Sau đó chạy vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, tâm tình ổn định một chút mới rời đi.

"Ngô tổng, bên ngoài có người tìm."

Ngô Sở Úy ra tới cửa công ty, thấy Uông Trẫm ở phía xa, tim đập loạn.

"Thấy không?" nhỏ giọng nói với Khương Tiểu Soái, "Đây chính là thần tượng của tôi."

Khương Tiểu Soái hai mắt nổ tung, "Người này mà cậu cũng dám dây vào?"

Ngô Sở Úy đi tới chào hỏi Uông Trẫm, trong xe còn có một người khác, cứ tưởng là Uông Thạc, kết quả lại là một ông lão người nước ngoài sáu mươi bảy mươi tuổi đi tới, ôm lấy Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái.

Sau khi vào trong, Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: "Đây là một người bạn thân của tôi ở nước ngoài, ông ấy là chuyên gia về ung bướu tuyến tụy, tôi đã nghe nói về trường hợp của mẹ cậu, nên mời ông ấy đến khám thử."

Ngô Sở Úy lòng đầy cảm kích, đứng dậy cầm lấy tay ngài chuyên gia.

"Thật ngại quá, phiền ngài từ nước ngoài tới đây một chuyến..."

Khương Tiểu Soái khều khều Ngô Sở Úy, "Nói tiếng Anh ấy, ông ấy nghe không hiểu."

Ngô Sở Úy cố gắng gom góp vốn từ của mình, nhưng mãi cũng không nói được thành câu.

Uông Trẫm liền thay Ngô Sở Úy biểu đạt cám ơn đối với ngài chuyên gia.

Khương Tiểu Soái cũng là một bác sĩ, tự nhiên cũng tò mò với ngài chuyên gia, dùng tiếng Anh bập bẹ hỏi tên ông.

Ngài chuyên gia rất ôn hòa trả lời Khương Tiểu Soái.

Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: "Ông ấy vừa xuống máy bay, tôi đưa ông ấy về nghỉ ngơi, cậu có gấp lắm không?"

"Không gấp không gấp." Ngô Sở Úy vội vàng xua tay.

Uông Trẫm không nói gì thêm, đỡ ngài chuyên gia lên xe.

Ngô Sở Úy đứng ở cửa xe, yên lặng nhìn Uông Trẫm một hồi.

"Sao lại giúp tôi?"

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Uông Trẫm nói.

Ngô Sở Úy rơi nước mắt.

Uông Trẫm dùng tay vỗ nhẹ đầu Ngô Sở Úy một cái.

"Cậu vì sao gọi là Ngô Sở Úy?"

Hắc! Anh lại hỏi cái này?

Khương Tiểu Soái từ máy vi tính tra ra thông tin vị bác sĩ này, liền kinh ngạc.

"Đại Úy, cậu mau đến xem, người này có phải là ông bác sĩ vừa rồi không?"

Ngô Sở Úy nhìn thoáng qua, nói: "Hình như vậy, tôi nhìn người ngoại quốc nào cũng giống như nhau."

Khương Tiểu Soái không khỏi thán phục, "Thật lợi hại, ông ta là chuyên gia của khoa ung bướu não nổi tiếng thế giới a! Quanh năm suốt tháng đi khắp thế giới, những người có thân phận địa vị cũng chưa chắc mời được vị giáo sư lỗi lạc này!"

"Lợi hại vậy sao!" Ngô Sở Úy cũng có chút khiếp sợ.

Khương Tiểu Soái chỉ vào màn hình máy vi tính, "Cậu tự xem đi! Lần trước ông ấy tới Trung Quốc còn có lãnh đạo mời ông ấy đến giảng bài ."

Ngô Sở Úy cảm thấy kinh sợ.

"Thần tượng của cậu làm sao mời được?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy suy đoán, "Chẳng phải anh ta từng làm vệ sĩ cho các cấp lãnh đạo sao? Thường xuyên tiếp xúc với nhiều nhân sĩ quyền quý, tôi đoán chắc là quen biết thông qua cách này."

"Cậu thật tốt số." Khương Tiểu Soái vỗ vỗ vai Ngô Sở Úy, "Đến anh của tình địch cũng lo lắng cho cậu, khả năng đập gạch của cậu thật sự có giá trị, cậu chắc chắn phải cảm ơn Nhạc Duyệt, không có cô ấy con đường thăng tiến của cậu không thể rộng mở như bây giờ."

Trong lòng Ngô Sở Úy hơi đắc ý, nhưng không biểu hiện ra mặt.

"Tôi thắc mắc một việc, cậu nói thần tượng của tôi sao lúc nào cũng hỏi một vấn đề siêu nhàm chán chứ?"

"Vấn đề gì?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy nói, "Anh ta luôn hỏi tôi vì sao gọi là Ngô Sở Úy."

Khương Tiểu Soái khẽ cười khúc khích, "Chắc chắn là do thích trêu cậu rồi! Có hứng thú với cậu, thấy cậu cũng thú vị, nên mới hỏi đi hỏi lại một câu."

Ngô Sở Úy bĩu môi, "Thật không?"

"Hay đó là một ám hiệu?" Khương Tiểu Soái cười hắc hắc, "Vậy anh ta mắc bệnh nghề nặng rồi, đến giao tiếp thường ngày cũng làm cho thần bí như vậy."

Ngô Sở Úy không nói.

Khương Tiểu Soái cố ý trêu cậu, "Cậu vì sao gọi là Ngô Sở Úy?"

"Biến đi." Ngô Sở Úy cười cười tặng Khương Tiểu Soái một quyền.

Sau đó, nằm dài lên bàn, tự nhiên lại khơi ra hỏi vấn đề nhàm chán này.

Tôi vì sao gọi là Ngô Sở Úy đây? Tôi vì sao đổi tên này? Bởi vì tôi lúc trước gọi là Ngô Kỳ Khung, bị bạn gái trước đây chê cười, bị đã kích, quyết định vùng lên, vì vậy mới sửa lại thành một cái tên khiến lòng người phấn chấn...

Suy nghĩ một chút, sắc mặt Ngô Sở Úy đột nhiên thay đổi.

Khương Tiểu Soái trong nháy mắt liền ý thức được gì đó.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trưng ra bộ dạng kinh khủng.

"Không lẽ anh ta biết vì sao cậu đổi tên?" Khương Tiểu Soái nói ra suy nghĩ trong lòng.

Tuy là Ngô Sở Úy cũng nghĩ như vậy, cùng Khương Tiểu Soái không hẹn mà cùng nói, lại khiến cậu một phen run bắn người.

"Nói cách khác, anh ta biết chuyện của tôi Nhạc Duyệt?"

Khương Tiểu Soái tiếp lời, "Uông Thạc nhất định cũng biết."

Ngô Sở Úy vừa nghĩ, Uông Thạc ở đây nửa năm...

Nửa năm a! Chuyện gì cũng có thể điều tra ra? Từ lần đầu cậu gặp Uông Trẫm, Uông Trẫm đã hỏi câu này, nói cách khác, Uông Thạc ngay từ đầu đã có chuẩn bị.

"Chẳng lẽ thật sự là ám hiệu?" Khương Tiểu Soái nghĩ không ra, "Nếu Uông Thạc biết, anh ta vì sao không vạch trần cậu?" Ngô Sở Úy kinh ngạc.

"Hẳn là chưa đến lúc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK