Khương Tiểu Soái cảm thấy tư thế uống bia của Ngô Sở Úy, không phải muốn chế tạo "nước tiểu", mà giống như có tâm sự gì đó.
"Sao vậy đại Úy?"
Ngô Sở Úy ợ một cái, ngạc nhiên nhìn Khương Tiểu Soái: "Sao vậy cái gì?"
"Tôi thấy cậu không bình thường!" Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy bâng quơ đáp: "Không phải tôi vừa nói rồi sao? Phải rót đầy chai mới về được."
Khương Tiểu Soái không yên tâm, thăm dò: "Uông Thạc đó đi chưa?"
Ánh mắt Ngô Sở Úy dại ra trong một lúc: "Không biết."
"Cậu từng đến bệnh viện thăm anh ta đúng không? Người đó thế nào? Có phải đặc biệt bình thường không?"
Ngô Sở Úy trầm mặc hồi lâu, nói: "Cũng được."
"Trong lòng uất nghẹn, sẽ dẫn đến công năng giảm sút, tỉ lệ t*ng trùng sống thấp, ảnh hưởng đến sinh dục sau này." Bác sĩ Khương nói.
Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi, cuối cùng cũng mở miệng: "Mấy lời này tôi sẽ xem như đang nói vì con trai lớn của tôi."
Khương Tiểu Soái bật cười, thật dễ lừa. Ngô Sở Úy kể lại một năm một mười chuyện hôm đó đến bệnh viện đụng phải xe riêng của Trì Sính, còn đặc biệt cường điệu một loạt hành vi bất thường của Trì Sính. Hoàn toàn thờ ơ với giờ trên đồng hồ tình nhân, trở về lại dịu dàng kỳ lạ, nửa đêm thức dậy hút thuốc...
Khương Tiểu Soái nói: "Liệu có phải có hiểu lầm gì không?"
"Có hiểu lầm gì chứ?" Ngô Sở Úy hừ lạnh: "Tôi đặc biệt hỏi rồi, hôm đó anh ta vẫn không đến đơn vị, từ lúc tôi thấy xe anh ta ở bệnh viện cho đến hơn mười hai giờ tối, anh ta vẫn ở bệnh viện, tôi hoài nghi anh ta đã thấy tôi rồi, chỉ là không dám lộ diện, nếu không lúc về cũng không cần phải dịu dàng như thế."
"Đây không giống tác phong của Trì Sính đâu!" Khương Tiểu Soái nói khách quan: "Nếu Trì Sính thật sự bận tâm Uông Thạc, muốn đi thăm Uông Thạc, anh ta sẽ xem là việc đương nhiên, cho dù anh ta chột dạ, anh ta cũng sẽ không để cậu nhìn ra."
Ngô Sở Úy cân nhắc, hình như cũng có lý.
"Cậu không hỏi anh ta sao?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy lắc đầu: "Cần gì phải hỏi, tôi cứ coi như không biết."
Khương Tiểu Soái tốt bụng nhắc nhở: "Rất nhiều hiểu lầm đều nảy sinh như thế, tích lũy nhiều rồi, luôn không giải quyết, tín nhiệm nên có cũng bị mài mòn, bây giờ cậu có thể đi thám thính, không phải anh ta đến chỗ nhà cũ dọn đồ sao? Đúng lúc không có mặt cậu, hai người họ nếu thật sự có chút gì đó, chắc chắn sẽ nhân lúc này vụng trộm yêu đương."
Lòng Ngô Sở Úy lộp bộp một chút: "Đi thật à? Lỡ bắt được thì sao?"
"Vậy thì về nhà lấy vợ thôi!"
Ngô Sở Úy lập tức vỗ bàn: "Tốt nhất có thể bắt gian tại giường, vậy ngày mai tôi sẽ đi đăng ký kết hôn." Nói xong, đi về phía cửa.
Khương Tiểu Soái đuổi theo: "Này, nước tiểu của cậu."
Ngô Sở Úy nhìn lại cười: "Không, là nước tiểu của anh."
...
Trên đường chạy đến ngoại ô, Ngô Sở Úy còn bị lạc một khúc, vòng rất lâu mới vòng về. Ngô Sở Úy bực mình mắng: "Má, nếu thật sự không có chút 'phát hiện bất ngờ' nào, vậy thì thật có lỗi với tiền xăng đã tiêu phí!"
Nói thì nói thế, thật ra trong lòng y, vị trí của Trì Sính vẫn rất vững chắc. Y cảm thấy dù Trì Sính có loạn tình thế nào, hắn cũng là đàn ông! Là đàn ông thì sẽ không làm mấy chuyện thừa cơ bắt chó! Cho nên trước khi xuống xe, y vẫn không có cảm giác khẩn trương gì, bước cạn bước sâu đi về phía hồ nước, Ngô Sở Úy đối với nơi này không mấy quen thuộc, mùa hè thường xuyên đổ mưa, lại thêm trời tối, chân dẫm phải rất nhiều bùn, bước chân càng lúc càng nặng. Giọng nói quen thuộc bất ngờ chui vào tai y.
"Môi cậu vẫn là mùi vị năm đó." Uông Thạc nói.
Trì Sính không nói gì, tự mình hút thuốc.
Ngô Sở Úy đứng cách đó không xa, thấy hai người ngồi với nhau, bờ hồ, hoa sen, liễu rũ, gió mát... không khí thật tốt, cảnh đêm thật đẹp. Ngô Sở Úy quay trở về, bùn sình vừa mới dẫm qua, lại phải dẫm lên lần nữa, y không khỏi tự cười nhạo mình, cho mày không biết nhớ kỹ! Đáng đời mày dính sình đầy chân! Sau đó lặng lẽ khởi động xe đi về. Thật tốt... không lãng phí tiền xăng. Vẫn chưa muộn, một chút cũng không muộn, mình vẫn chưa rơi vào, mình vẫn giữ tỉnh táo, mình đã biết người đó không đáng tin từ lâu, mình căn bản không đặt quá nhiều tình cảm vào... đang nghĩ thế, người lệ trong lòng lại không chịu khống chế, nhảy tọt ra. Sau đó không nén được nữa, Ngô Sở Úy thình lình thắng xe, gục lên vô lăng thất thanh khóc. Một thẳng nam, khi y đồng ý để người làm, thật ra đã giao ra toàn bộ của mình, bây giờ Ngô Sở Úy mới nhận ra, y cứ bị người ta lừa một cách không rõ ràng như thế. Chẳng qua cũng tốt, tim y bị người ta chà đạp vô số lần, đã đủ cứng cỏi. Ngô Sở Úy lau nước mắt, tiếp tục lên đường. Trì Sính, anh nhớ đó, tôi sẽ không để anh sống tốt!
...
Cương Tử thấy không còn sớm nữa, gọi điện cho Trì Sính: "Chúng ta có nên về chưa?"
Trì Sính không nói gì, trực tiếp cúp máy.
Uông Thạc nói: "Cậu đi đi."
"Cùng đi thôi." Trì Sính lạnh nhạt nói: "Giường trong mấy căn nhà đó đã dọn đi hết rồi, cậu không có chỗ ngủ."
"Tôi ngủ ở đây mấy đêm, chưa từng chạm vào cái giường bị vô số mông đè qua của cậu."
Trì Sính không nói gì, bỏ đi.
Uông Thạc đột nhiên mở miệng lần nữa: "Trì Sính, trước giờ cậu chỉ hỏi tôi tại sao bỏ đi nhiều năm như thế, nhưng chưa từng hỏi tôi tại sao làm ra chuyện đó với Quách tử."
Trì Sính quét mắt nhìn hồ nước, một bóng người hao gầy, lẻ loi in trên mặt hồ.
...
Hai giờ bốn mươi phút sáng, Khương Tiểu Soái nghe tiếng chuông cửa, mơ màng ra mở cửa. Vừa đi vừa nghĩ: Trễ vậy rồi ai đến gõ cửa? Lẽ nào là đại Úy thấy gì đó, chạy đến cầu an ủi sao? Nhìn qua lỗ mắt mèo một cái, cảm thấy quen mặt nhưng lại không nhớ ra.
"Ai vậy?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Bên ngoài vang lên một tiếng: "Người xem vườn."
Người xem vườn? Xem vườn gì? Vườn rắn của Quách Thành Vũ? Không phải Quách Thành Vũ đã an bài chỗ ở cho họ rồi sao? Sao còn chạy đến chỗ mình? Khương Tiểu Soái tràn đầy hoài nghi mở cửa.
Uông Thạc khoác vai Khương Tiểu Soái bước vào trong: "Không có chỗ ở, đến chỗ cậu cọ một đêm."
Đợi khi Khương Tiểu Soái phản ứng lại người này là ai, Uông Thạc đã cởi giày lên giường rồi.
"Này... tôi nói này... chuyện này là sao hả?" Khương Tiểu Soái buồn bực, tôi với anh không quen biết, nửa đêm anh chạy đến đây, chẳng nói cái khỉ gì trực tiếp cởi giày lên giường, dựa vào cái gì hả? Anh dựa vào cái gì mà ngủ trên giường tôi?"
"Tôi thích cậu." Uông Thạc nói.
Khương Tiểu Soái thầm mài răng, mẹ nó tôi cũng thích Ngô Ngạn Tổ (diễn viên) này, không phải tôi vẫn thành thật ngủ trên giường mình sao?
"Má, nhích sang bên kia, chừa cho tôi một chỗ."
...
Ngô Sở Úy không về nhà, mà ngủ lại chỗ Quách Thành Vũ một đêm, không cần cảm thấy khó hiểu, Quách Thành Vũ còn khó hiểu hơn bạn, nửa đêm tràn đầy mong đợi mở cửa, kết quả không mong được Khương Tiểu Soái, lại mong được đồ đệ của hắn.
"Sao vậy? Ngài đây là muốn bán thân báo ân sư phụ sao?" Quách Thành Vũ hỏi.
Ngô Sở Úy nặng nề gục đầu lên vai Quách Thành Vũ, lười biếng nói: "Có một chút ý định đó."
Này, tôi nói nha, chuyện gì đây hả? Quách Thành Vũ mở rộng hai tay, không dám chạm vào Ngô Sở Úy một cái, lỡ đâu Khương Tiểu Soái lấy tên này ra khảo nghiệm mình thì sao?
Ngô Sở Úy bất kể chuyện đó, bò lên giường lớn xa hoa của Quách Thành Vũ vùi đầu ngủ. Sau đó ngủ say rồi, còn cởi quần áo ra, chỉ để lại một cái quần lót, phơi mông ra cho Quách Thành Vũ đã nhiều ngày không ăn mặn.
Quách Thành Vũ nhớ lại lúc trước thấy được cảnh tượng mịn màng này trong camera, đốm lửa trong lòng cọ nhau xoèn xoẹt. Nếu không phải ảnh để trần ngả vàng của Khương Tiểu Soái đang xoắn tóc trong lòng, hắn thật sự có dấu hiệu sắp không cầm giữ nổi.
Vì muốn đè nén lửa trong lòng, Quách Thành Vũ đi pha cho mình một ly trà, khi rót nước, không cẩn thận chạm đến chai tinh dầu thúc tình mà lúc trước lục thấy trong tủ của Khương Tiểu Soái, nó lăn lông lốc trên bàn, Quách Thành Vũ giật mình, nhanh chóng tiếp lấy. Nhưng ngặt nỗi ở góc bàn có hai đường vân lồi lên, cái chai chuyển hướng, trực tiếp rớt xuống đất.
Xoảng! Vỡ rồi! Tinh dầu lan đầy đất!
Ngô Sở Úy không kiên nhẫn phì phò: "Làm gì vậy?"
"Không sao, cậu tự bảo trọng." Nói xong, Quách Thành Vũ mở cửa ra ngoài.
"Lúc này mới hơn bốn giờ... đi đâu đây?" Quách Thành Vũ thầm nghĩ.
Từ đây lái xe đến nhà Khương Tiểu Soái, chẳng qua chỉ mất nửa tiếng, đến đó cũng chỉ mới bốn giờ rưỡi, với thời gian nghỉ ngơi của Khương Tiểu Soái, lúc này đang ngủ rất ngon, cứ thế qua làm phiền cũng không tốt nhỉ? Nhưng Quách Thành Vũ đặc biệt muốn thấy hai lọn tóc xoăn lúc Khương Tiểu Soái ngủ mơ mơ màng màng. Trước mắt cũng chính nhờ hai lọn tóc xoăn đó mới có thể xóa được cái mông bự trong đầu Quách Thành Vũ, thế là hắn lái xe lên đường.