Trì Sính lái xe rất chậm, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, bóng dáng lạc lõng của Ngô Sở Úy càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mơ hồ, cho đến khi quẹo mất, Trì Sính mới hờ hững mở miệng.
"Tôi đưa em về nhà."
Nhạc Duyệt vô cùng khó hiểu, "Anh bảo em đến tìm anh, là để đưa em về nhà?"
Trì Sính nhẹ vuốt vô lăng, "Nhà em quá hẻo lánh, gần đây nhiều lưu manh, tôi không yên tâm để em về một mình."
Lòng Nhạc Duyệt như được rót mật, tùy tiện đối đáp: "Lưu manh cũng phải tránh anh."
Cùng một kiểu nói, dưới tình huống chưa trải qua thương lượng và câu thông, từ miệng hai người nói ra, trước sau cách một ngày. Sự ăn ý này e rằng chỉ có người yêu đã bên nhau bảy năm mới làm được.
Ngón tay Trì Sính khựng lại một chút, ném cho Nhạc Duyệt một ánh mắt không rõ hàm ý.
Nhạc Duyệt nhạy bén bắt được, lập tức hỏi: "Sao thế? Em nói anh là lưu manh không đúng sao? Toàn bộ thiếu gia tại Bắc Kinh này cộng lại cũng không gian xảo bằng anh. Có lúc em cũng hoài nghi, rốt cuộc anh đã từng chơi qua bao nhiêu người? Sao lại nhiều... chiêu xấu như thế... chỉ nghĩ đến thôi cũng nổi da gà."
Trì Sính nhìn thẳng phía trước, không mặn không nhạt nói: "Em chỉ nghĩ thôi đã ướt rồi sao?"
Nhạc Duyệt đỏ mặt đánh lên tay Trì Sính: "Thấy ghét!"
Trì Sính cười đốt một điếu thuốc.
Nhạc Duyệt cọ cọ mông lên đệm ngồi, ánh mắt tạo cảm giác phiền nhiễu.
"Em không muốn về nhà nữa, em muốn đến chỗ anh."
Trì Sính bình tĩnh búng tàn thuốc, "Hôm nay không rảnh."
Nhạc Duyệt chu mỏ, "Anh đã mấy ngày không rảnh rồi."
Trì Sính lấy một cái hộp trong thùng chứa đồ ở đầu xe đưa cho Nhạc Duyệt, bên trong là công cụ tình thú, thứ này vẫn luôn được chuẩn bị trên xe, chính là để thuận tiện cho dã chiến và chơi run xe.
"Lấy cái này xài tạm mấy ngày trước đi." Trì Sính nói.
Nhạc Duyệt không vui lầm bầm: "Thứ này dùng nhiều rồi sẽ ỷ lại, sau này đổi lại anh sẽ mất cảm giác."
Trì Sính cử động đôi môi mỏng tràn đầy vị dương cương: "Ở chỗ tôi, hoàn toàn có thể đánh tan nỗi lo đó."
"Cũng chỉ mình anh dám nói thế."
Nhạc Duyệt chép miệng, thật ra trong lòng thì đang phơi phới, cũng chỉ có bạn trai của cô xứng nói câu này.
Xe mất cả tiếng mới đến nhà Nhạc Duyệt, trước khi xuống xe, Nhạc Duyệt không khỏi cảm khái: "Nhà em quả thật quá hẻo lánh, nếu có nhà trong khu trung tâm thì tốt rồi."
...
Không ngoài dự liệu của Trì Sính, Ngô Sở Úy giống như lừa con không nhanh nhạy, quất một roi mới chịu đi một bước, không cho chút kích thích thì vẫn luôn lề mề tại chỗ. Còn không phải sao, tối qua thấy hắn và Nhạc Duyệt cùng lái xe về, hôm nay đã không đánh bóng rổ nữa, mà đi thẳng đến bãi đậu xe, nằm trên đầu xe của Trì Sính hút thuốc, rất có khí phách.
Thấy Trì Sính bước qua, Ngô Sở Úy nhảy xuống, lấy chân dụi tắt điếu thuốc.
"Làm gì vậy?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy lười biếng đảo mắt nhìn quanh, bâng quơ nói: "Không có gì, trông xe."
Trì Sính trực tiếp mở cửa xe chui vào.
Ngô Sở Úy tì lên cửa sổ xe Trì Sính, con mắt đen bóng nhìn hắn.
"Tôi quyết định bán rắn rồi sẽ mua một chiếc xe second hand, xe của anh khi nào thì bán? Bao nhiêu tiền?"
"Mới mua năm ngoái, tính hết thì hơn sáu trăm ngàn." Trì Sính đáp đúng sự thật.
Ngô Sở Úy duỗi tay đến vô lăng, tỉ mỉ sờ mó vỏ da bên ngoài.
"Sáu mươi ngàn bán không?"
Trì Sính giữ cánh tay đang làm bậy của Ngô Sở Úy, nói xa xôi: "Thêm cậu vào thì tôi sẽ bán."
Ngô Sở Úy nhíu mày, "Để tôi vào ngồi thử đã."
Đã từng ngồi mấy chục lần rồi, lúc này mới nhớ ra muốn thử, dù là đồ ngu cũng nghe ra được y có ý khác. Đương nhiên, Ngô Sở Úy một chút cũng không ngốc, y biết đối phó với loại người như Trì Sính thì phải dùng những mánh vụng về này.
Sau khi lên xe, Ngô Sở Úy giả vờ quan sát hoàn cảnh trong xe một chút, cảm thấy chưa nghiệm được đến đâu, lại nói với Trì Sính: "Tôi có thể lái thử không?"
"Tùy tiện." Trì Sính nói.
Thế là, chiếc xe được lái đến nơi ở của Trì Sính.
"Được, xe không tồi."
Mục đích cản trở Nhạc Duyệt và Trì Sính gặp mặt đã đạt được, Ngô Sở Úy định toàn thân trở lui.
Trì Sính nói: "Để tôi đưa cậu về."
Ngô Sở Úy vội xua tay: "Đừng để ý, tôi tự về là được rồi."
"Tôi đang định đi đón bạn gái, cũng thuận đường, lên xe đi."
Coi như anh lợi hại!... Ngô Sở Úy thanh giọng, "Tôi hơi khát, hay vào chỗ anh ngồi một lát đi, uống miếng nước hãy đi?"
Trì Sính không nói gì, nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn trả lại.
Một lúc sau, Trì Sính bước đi trước, xách thắt lưng quần Ngô Sở Úy lôi y vào