Mục lục
Nghịch Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Sính cấp tốc chạy về nhà, đã trễ thế này Trì Viễn Đoan vẫn chưa về, Trì Sính trực tiếp đi tới cửa phòng ngủ, cửa vẫn còn khóa, vẫn có thể nghe được những tiếng động nhỏ bên trong như trước.

Trì Sính không nói hai lời, một đạp đá văng cửa.

Một con chó con mặt mày dữ tợn bị trói ở chân tủ, đang nhảy lên nhảy xuống, mảnh vỡ bình hoa vẫn còn rải đầy trên mặt đất chưa kịp dọn. Chó con vừa thấy Trì Sính liền điên cuồng cắn sủa, so với miêu tả của Trì Viễn Đoan lúc trưa hoàn toàn trùng khớp.

Trì Sính nếu không hiểu rõ Trì Viễn Đoan, thật sẽ nghĩ bản thân trách lầm ông.

Cậu yên lặng nhìn từng dấu vết trên thành giường, nghĩ đến những tiếng động dị thường nghe được ban ngày, trong lòng hối tiếc không thôi.

Trì Sính thậm chí có thể tưởng tượng ra động tác giãy dụa và biểu tình của Ngô Sở Úy, nhất định là vô cùng lo lắng, thống khổ, vô vọng. Nhất định đau khổ cầu xin mình có thể đẩy cửa ra, thấy cậu bị trói trên giường, toàn thân đầy vết thương.

Tim Trì Sính như bị đóng đinh, tự tra khảo, trừng phạt bản thân.

Qua một lúc lâu, anh gọi vào số Trì Viễn Đoan.

Điện thoại do thư ký Trì Viễn Đoan nghe.

"Xin chào, Bí thư Trì đang tiếp một vị khách quan trọng, nếu có việc gấp, có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại sau."

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trì Sính bao phủ một tầng băng giá.

"Cô giúp tôi chuyển lời với ông ta, để ông ta tự biết giải quyết cho tốt."

"Cái này..."

Trì Sính không nói gì thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Thư ký bên kia tiếp điện thoại xong, sắc mặt nghiêm trọng đi vào phòng, Trì Viễn Đoan đang nhìn chăm chú bác sĩ bôi thuốc cho Ngô Sở Úy.

Thư ký lẳng lặng đi tới, kề vào tai Trì Viễn Đoan nói gì đó. Sắc mặt Trì Viễn Đoan đổi rồi lại đổi, theo thư ký đi ra ngoài.

"Nó nói gì?" Trì Viễn Đoan hỏi thư ký.

Thư ký hơi lộ vẻ khổ sở nói: "Cậu ta chỉ nói một câu."

"Câu gì?"

"Cậu ta... Cậu ta nói để ông tự giải quyết cho tốt."

Trì Viễn Đoan xanh mặt, há mồm nói hai chữ.

"Súc sinh!"

Nhưng mà, ba của 'tổng công đại nhân' vẫn là ba 'tổng công đại nhân', đến lúc quay vào phòng, như người không có gì hỏi thăm bác sĩ, khuôn mặt hòa ái chỉ quan tâm bệnh nhân.

"Ngoại trừ mắt cá chân dây chằng bị tổn thương, còn lại đều là bị thương ngoài da, chăm sóc mấy ngày là khỏe."

Giọng Trì Viễn Đoan bình thản nói với bác sĩ: "Làm phiền ông, trễ vậy còn phải đi một chuyến."

"Ông khách sáo rồi, là bổn phận thôi mà."

Sau khi bác sĩ và thư ký đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người Trì Viễn Đoan và Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy cầu xin Trì Viễn Đoan, "Chú à, xin chú, chú thả cháu đi! Công ty chúng cháu vừa nhận một hạng mục lớn, không thể không có cháu!"

"Không phải có Trì Sính giúp cậu trông coi sao?" Trì Viễn Đoan nói, "Vừa hay cậu nhân cơ hội này mà nghỉ hai ngày."

Bố chồng quả là đối với vấn đề gì cũng biết rõ!

Ngô Sở Úy cười gượng hai tiếng, "Con sao có thể khiến con trai của chú cực khổ được!"

"Nó giờ không khổ à?" Trì Viễn Đoan hỏi lại.

Ngô Sở Úy không lời đáp lại, chỉ có thể yên lặng mắng thầm trong lòng.

Một lát sau, tiếng của Trì Viễn Đoan lại vang lên lần nữa.

"Thời gian này mẹ Trì Sính ra nước ngoài, trong nhà chỉ có mình tôi, cậu hãy cùng tôi bầu bạn đi."

"Bầu bạn với chú?"

Ngô Sở Úy dùng đủ mọi sắc thái gương mặt để diễn tả thần sắc kinh khủng vô cùng nhuần nhuyễn.

Trì Viễn Đoan lại có vẽ rất an nhàn, "Thế nào? Không vui à?"

Ngô Sở Úy nghẹn một lúc, mới nói bốn chữ.

"Thụ sủng nhược kinh." (Được thương mà sợ)

Trì Viễn Đoan không nói gì, bình tĩnh vào phòng tắm, trong chốc lát, phòng tắm truyền đến tiếng xả nước. Trên lưng Ngô Sở Úy từng đợt lạnh cả người, xem ra, ông ta thật sự định ở lại đây.

Mẹ ơi!, ngày gì thế này, có mơ cũng không ngờ lại cùng lãnh đạo thành ủy ở chung một phòng, lo sợ trong lòng Ngô Sở Úy không nói cũng biết.

Một lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Trì Viễn Đoan mặc áo ngủ, tóc còn ướt đi vào phòng ngủ.

Ngô Sở Úy vội đứng dậy chạy ra cửa.

Trì Viễn Đoan gọi cậu lại.

"Đi đâu đó?"

Ngô Sở Úy nói: "Chú ngủ tại phòng ngủ này, tôi đi tìm phòng khác."

Trì Viễn Đoan nhíu mày, "Cậu tìm phòng khác ngủ, vậy gọi là bầu bạn với ta sao?"

Ngô Sở Úy hóa ngốc đứng lặng ở cửa.

"Cậu ngủ bên này, tôi ngủ bên này."

Trì Viễn Đoan chỉ cho Ngô Sở Úy, ông ngủ bên phải, Ngô Sở Úy ngủ bên trái.

Ngô Sở Úy hơn nữa ngày mới lê bước đi tới, len lén liếc nhìn Trì Viễn Đoan, hơi mất tự nhiên ngồi xuống.

Kết quả, vừa đặt mông xuống giường, chợt nghe Trì Viễn Đoan nghiêm nghị hỏi một tiếng.

"Tại sao không đi tắm?"

Ngô Sở Úy sợ đến tức tốc từ trên giường nhảy bắn lên.

Trì Viễn Đoan tiếp tục tục dạy bảo, "Chưa tắm đã leo lên giường của tôi?Thật không có phép tắc!"

Cái này... Cái này là muốn sao đây? Vừa ngủ chung giường vừa kêu mình đi tắm! ! Tóc gáy toàn thân Ngô Sở Úy đều dựng lên.

"Bác sĩ có nói là vết thương không được đụng nước sao?" Trì Viễn Đoan lại hỏi.

Ngô Sở Úy lúng ta lúng túng lắc đầu.

"Vậy nhanh đi tắm đi!"

Ngoại từ lần đầu tiên Ngô Sở Úy tắm trước khi lên giường với Trì Sính, chưa từng khẩn trương như bây giờ.

Lúc trở lại phòng, Trì Viễn Đoan đã ngủ, đèn trong phòng đều tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn treo tường nhỏ mờ mờ. Ngô Sở Úy rón rén đi tới của phía giường của mình, chậm rãi nằm xuống, chấp tay ngang ngực ngực, trống ngực dồn dập khiến tay cậu rung đến tê rần.

Trì Viễn Đoan tựa hồ như đã ngủ rồi.

Ngô Sở Úy thở dài một hơi, nghiêng người qua, lưng hướng về phía Trì Viễn Đoan, không hề buồn ngủ, trong đầu đều là Trì Sính. Trì Sính nhất định đi khắp nơi tìm mình? Anh ta nhất định rất sốt ruột?

Trong lòng rầu rỉ một hồi, lại cố sức quay người qua, ngây ngẩn nhìn Trì Viễn Đoan.

Gương mặt Trì Sính rất giống Trì Viễn Đoan, nhất là lông mi và mắt, nhưng Trì Viễn Đoan so với Trì Sính, thiếu vài phần hung dữ, mặt nhu hòa hơn một chút. Có lẽ là Trì Sính hung dữ giống mẹ, Ngô Sở Úy âm thầm suy nghĩ, không đúng! Mình thấy mẹ Trì Sính rồi, rất là hiền lành đoan trang!

Vậy bọn họ sao lại sinh ra một đứa con trai như vậy? Chẳng lẽ là con riêng của Trì Viễn Đoan và một 'bà la sát' khác sinh ra?

Đang nghĩ ngợi, Trì Viễn Đoan đột nhiên mở miệng.

"Cậu ngủ cũng mở to mắt à?"

Tiếng nói này vừa cất lên, dọa Ngô Sở Úy mém chút té từ trên giường xuống đất.

Một lúc lâu mới ổn định được hơi thở, Ngô Sở Úy nhanh chóng nhắm mắt lại.

Trì Viễn Đoan lại mở mắt ra, giọng nói có chút cứng rắn.

"Trễ vậy còn không ngủ, nhìn ta làm gì?"

Ngô Sở Úy đầu óc teo tóp, nói ra lời thật lòng.

"Cháu nhớ Trì Sính, lại không thấy người, chỉ có thể nhìn chú cho đỡ nhớ."

Nghe xong lời này, mặt Trì Viễn Đoan trong nháy mắt biến thành đứa trẻ bị oan ức. Nhưng vì hình tượng và mặt mũi bản thân, ông cố nhịn không có tức giận mắng. Đường còn dài, thời gian để tức giận cậu sau này còn nhiều, ông cứ nhịn lại đó chờ đến lúc mấu chốt mới bạo phát.

Ngô Sở Úy vẫn lo sợ bất an chờ Trì Viễn Đoan đáp lại, không ngờ ông không nói gì. Ngô Sở Úy quét mắt nhìn ông một cái, thấy mặt ông bình tĩnh, chẳng biết sao, trong lòng lại càng hoảng sợ.

Trì Viễn Đoan cuối cùng cũng điều chỉnh xong tâm tình, dần dần có hơi buồn ngủ.

Kết quả, ngay lúc ông mơ mơ màng màng sắp ngủ, Ngô Sở Úy bên kia đột nhiên hô lên một tiếng

"Chú giúp cháu thoải mái đi! !" (Cái gì thế con điên)

Trì Viễn Đoan lớn tuổi như vậy, bình thườn đã khó ngủ, cơn buồn ngủ vừa nổi lên, đã bị một tiếng rít của Ngô Sở Úy đánh bay đi mấy.

Thật sự nhịn không nổi, tóc gáy đều dựng dậy, ngồi bật dậy, nóng nảy rống một tiếng.

"Cậu còn chưa để tôi thoải mái, tôi dựa vào cái gì cho cậu thoải mái? ! !"

Ngô Sở Úy sợ đến như con gà chết, mèo con ở trong chăn, một tiếng cũng không dám thốt ra.

Nắm tay Trì Viễn Đoan hung hăng đập xuống giường một cái, tức giận nằm xuống lại.

Lúc này, ông triệt để không ngủ được.

Cơn giận trong ngực còn chưa tan, thì lại có việc khiến ông thấy uất ức.

Trong chăn bên cạnh truyền đến tiếng ngáy đều đều, Ngô Sở Úy lại ngủ thiếp đi!

Sáng sớm hôm sau, Ngô Sở Úy và lãnh đạo thành ủy cùng ăn sáng.

Ngô Sở Úy ăn được nửa bát cháo thì buông muỗng, yên lặng nhìn Trì Viễn Đoan.

"Chú à, con có thể hỏi chú một vấn đề không?"

Trì Viễn Đoan hất hất cằm ý bảo Ngô Sở Úy cứ tự nhiên.

Ngô Sở Úy hỏi dò, "Chú vì sao không dạy dỗ cháu?"

Trì Viễn Đoan nhàn nhạt nói, "Tôi thấy vậy là đủ với cậu rồi, còn dạy dỗ cậu gì nữa."

Ngô Sở Úy trong lòng tự nhiên phát lạnh.

Trì Viễn Đoan đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ngô Sở Úy.

"Tôi đối gia cảnh của cậu đều biết rõ, mẹ cậu mới mất không lâu, cha cũng đã mất. Theo ta hỏi thăm, nhân cách cha mẹ cậu đều rất chính trực, phẩm hạnh của cậu cũng rất tốt, hẳn là không có ý đồ xấu."

Ngô Sở Úy cắm bánh bao ăn, không nói gì.

Trì Viễn Đoan thở dài, "Cậu nói cậu thật ra là một đứa trẻ đàng hoàng, sao lại nhập bọn với Trì Sính làm gì? Nó không có gì tốt, cậu ở với nó chẳng được lợi gì."

Ngô Sở Úy xém chút bị miếng bánh bao trong miệng nghẹn chết.

Làm gì có ai nói con mình như vậy?

"Cậu đừng cho là tôi nói là những lời này cho cậu vui, con tôi ra sao trong lòng tôi biết rất rõ, cậu không phải là người đầu tiên có quan hệ không bình thường với nó. Chuyện năm đó của nó và Uông Thạc không biết cậu có nghe nói hay chưa, tôi dùng hết mọi thủ đoạn để nó quay về bình thường nhưng nó chưa từng thay đổi."

"Có thể nó là người đầu tiên mà cậu phát sinh không bình thường, nó là kẻ tái phạm, cậu là người mới phạm lần đầu, kẻ tái phạm đã không thể cứu, nhưng cậu mới phạm lần đầu còn có cơ hội hối cải làm lại con người mới."

Ngô Sở Úy để Trì Viễn Đoan vòng vo có chút choáng váng.

Trì Viễn Đoan lần thứ hai tỏ rõ thái độ.

"Cho nên lời cậu nói là sai, tôi không phải muốn dạy dỗ cậu, là tôi muốn cứu vớt cậu."

Ngô Sở Úy, "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK