Ở phía bên kia lại có hai người cảnh vệ nhìn thấy Trì Sính, lập tức ấn còi báo động, đồng thời đi theo Trì Sính vào biệt thự.
Trước đó Trì Viễn Đoan đã căn dặn, nếu như Trì Sính không ở đây, bốn người bọn họ tất cả đều giám sát một mình Ngô Sở Úy. Nếu như Trì Sính tới, liền tự phân ra hai người canh phòng Trì Sính.
Thế nên, hai người theo Trì Sính, hai người đang bất tỉnh, dưới tầng không hề có cảnh vệ nào.
Ngô Sở Úy chán nản đứng lên từ trên bồn cầu, lại một lần nữa với lên cửa sổ quan sát ra bên ngoài. Mấy ngày nay cậu cứ cách ba bốn phút lại ngó ra cửa sổ nhà vệ sinh tìm thời cơ thuận lợi chạy trốn. Đáng tiếc mỗi lần cúi đầu nhìn ra, đều thấy cảnh vệ đứng bốn phía tay cầm súng điện, dần dà, cậu cũng không còn ôm mong đợi cái gì. Hiện tại cũng chẳng có chút hy vọng nào chỉ tiện liếc mắt một cái, kết quả phía dưới rõ ràng không có một ai.
Có chút không thể tin được, dùng sức mở to mắt ra một cái, thật sự một bóng người không có.
Yô ! Sao lại có thời cơ đẹp thế này hả trời.!!!!
Ngô Sở Úy không chút sợ hãi lập tức nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống. Hai chân chạm đất run run tê dại, không chậm chạp lập tức chạy như điên khỏi nhà.
Lúc này, Trì Sính mới vừa đi tới tầng hai.
Trì Viễn Đoan đứng cách cửa không xa, nghe được còi báo động vang lên, biết ngay là Trì Sính tới. Cấp tốc đi tới cửa phòng vệ sinh, hướng về phòng vệ sinh chống không cảnh cáo.
"Cậu nếu dám ho he một tiếng, tôi lập tức ép dừng mọi dự án hạng mục công ty của các cậu, toàn bộ tổn thất do một mình cậu gánh chịu." Nói xong, khóa trái cửa phòng vệ sinh lại.
Vừa xoay người muốn mở cửa ra, Trì Sính đã đem cửa đạp tung ra. Cửa thép cứng rắn bị anh đạp in cả dấu giày lên vô cùng dữ tợn, đủ hiểu cơn thịnh nộ trong lòng Trì Sính lúc này, cái lạnh lập tức bao trùm toàn bộ căn phòng.
Trì Viễn Đoan ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua trên người Trì Sính.
"Tới đây làm gì?"
Trì Sính không mở miệng giải thích một câu, xông thẳng đến bên Trì Viễn Đoan. Nắm lấy vạt áo của ông, động tác mạnh mẽ đem ông ép đến góc tường, trừng mắt tức giận không có một chút nào tôn kính đối với cha mình.
"Có phải ông đem Ngô Sở Úy nhốt ở đây?"
Ánh mắt Trì Viễn Đoan hung hãn nhìn lên cái tay đang 'mạo phạm' của Trì Sính, gằn từng chữ nói.
"Bỏ. . tay. . ra."
Trì Sính không những không buông tay trái lại còn nắm càng chặt hơn, giọng nói chất vấn lớn tiếng không hề giảm.
"Ngô Sở Úy có phải bị ông giam ở nơi này?"
Trì Viễn Đoan lia một cái tát vào mặt của Trì Sính, nhưng bị nắm đấm của Trì Sính chặn lại.
"Đây là thái độ của mày đối với cha hay sao?" Trì Viễn Đoan tức giận chất vấn.
Không chút lưu tình Trì Sính đáp lại, "Tôi đối với ông thái độ như thế nào? Ông làm cha có đúng là cha hay không? Già mà không ra dáng người già, xứng để cho tôi dùng thái độ của con trai đối với ông hay sao?"
"Già mà không ra dáng người già" bảy chữ này như giáng một gậy vào đầu Trì Viễn Đoan, cặp mắt ông trong nháy mắt nhuộm một màu huyết sắc, tức giận điên cuồng.
"Mày nói cái gì hả? Mày thử lặp lại lần nữa xem."
Trì Sính nheo mắt sâu thẳm đe dọa nhìn Trì Viễn Đoan, "Tôi nói sai hay sao? Thừa dịp mẹ tôi không có ở đây, đem người bên cạnh của tôi trói lại mang cậu ta đến đây, cho ăn ngon mặc đẹp, chính là không nỡ thả cậu ta đi, tôi bây giờ còn có thể nói cái gì? Tôi nói ông không ra dáng người già sai hay sao hả?"
Trì Viễn Đoan bị Trì Sính làm cho tức giận suýt nữa thì không thở được.
"Tao chỉ muốn một súng bắn chết mày."
Nói xong xoay người, tức giận xông đến két sắt.
Hai gã cảnh vệ vội vàng vào nhà ngăn cản Trì Viễn Đoan lại, tên cảnh vệ thứ nhất nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Trì bí thư trưởng, ông đừng nổi giận. Trì thiếu gia đang bực bội, không kìm chế được tính khí nóng nảy, nói ra những lời tức giận cũng là không tránh khỏi."
"Đúng vậy ạ, giữa cha con có gì mà không thể nói rõ ràng được" Tên cảnh vệ thứ hai tiếp lời.
Trì Viễn Đoan hoàn toàn không nghe khuyên bảo, quay sang giận cá chém thớt lên hai người cảnh vệ vừa nói.
"Các cậu đi ra ngoài cho tôi, không có lệnh của tôi không ai được vào."
Hai người cảnh vệ mặt lộ vẻ thận trọng, chậm chạp không dám di chuyển.
Trì Viễn Đoan dừng chân nổi giận gầm lên một tiếng,"Không nghe thấy lời tôi hay sao? Cút ra ngoài."
Cửa 'phịch' một tiếng đóng lại, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Trong lúc Trì Viễn Đoan và hai gã cảnh vệ giằng co, Trì Sính đã xoay người vào phòng ngủ. Trên tủ đầu giường có một túi sách, trong túi đều là quần áo mới mà Trì Viễn Đoan mua cho Ngô Sở Úy, trên đó vẫn còn mùi cơ thể quen thuộc của Ngô Sở Úy, 'mùi cỏ lẫn mùi bùn đất' .Lật gối lên, phía dưới có quần lót của Ngô Sở Úy quên thu dọn. (Vỡ mặt.. bố chồng con dâu.. )
Nhìn thấy cái này, máu toàn thân Trì Sính đều đảo ngược, lồng lộn điên cuồng.
Lúc Trì Viễn Đoan đi vào, tay Trì Sính siết cái quần lót, cả người thoát ra một luồng khí lạnh thấu xương.
"Đây là cái gì?" Trì Sính mắt đỏ ngầu chất vấn Trì Viễn Đoan,"Ông đều cùng cậu ta ngủ trên một cái giường vậy còn muốn tôi nghĩ như thế nào?"
Trì Viễn Đoan gấp đến độ da đầu đều từ từ bốc cháy.
"Đầu óc mày biến thái không còn gì để nghĩ nữa hả? Mày cho là mày không biết liêm sỉ thì cha mày cũng giống mày không có đạo đức hay sao?"
"Đúng, ông đạo đức cao thượng, ông đạo đức cao thượng như thế nào lại giấu nhẹm luôn chuyện năm năm trước? Ông cả đời sạch sẽ, tôi có thể đem nước bẩn dội lên người ông hay sao? Ai làm ra tội ác, bản thân ông đã làm những việc xấu gì, đừng tưởng tôi không biết, đừng có nghĩ mình trong sạch, ông trời đâu phải mù."
Lục phủ ngũ tạng Trì Viễn Đoan sôi lên tức giận, mới vừa còn nóng lòng giờ thì trong lòng hoàn toàn nguội lạnh, cuối cùng thẳng thắn điên cuồng phun ra một câu.
"Mày có giỏi thì giết cha mày đi, để tao xem mày có khả năng lớn đến đâu!"
Trì Sính nhanh bước qua, động tác vô cùng mạnh mẽ kéo Trì Viễn Đoan.
Trì Viễn Đoan mặc dù lãnh đạo tuổi trung niên nhưng thân thể rất tốt, nhưng không thể so với thằng con tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng được. Trên mặt lạnh băng, tròng mắt đã nhanh chuyển đỏ trợn trừng hết cỡ, cũng có chút kinh sợ thằng con 'nghiệt súc' này.
Trì Sính đem Trì Viễn Đoan kéo tới đẩy lên trên giường, với trong ngăn kéo đã có sẵn còng tay và băng keo ra.
Trì Viễn Đoan nhìn ra Trì Sính muốn làm gì, lúc này mắt trừng trừng trợn lên cảnh cáo.
"Mày cứ thử còng tao lại xem."
Trì Sính mặt không đổi sắc nói,"Ông là cha tôi, tôi không thể đánh ông, thế không thể còng tay ông hay sao? Tôi muốn cho ông nếm thử có chân không thể đi, có miệng không thể nói, xem nó có mùi vị ra sao."
Nói xong, trực tiếp đem Trì Viễn Đoan còng lại, lấy băng keo dán xung quanh miệng ông.
Sau đó xoay người đi ra ngoài, anh ta đi tới của phòng vệ sinh nhìn chằm chằm vào đó.
Cửa bị khóa, một cước đá không văng cánh cửa, cước thứ hai cánh cửa bị Trì Sính đập nứt ra. Bên trong không có một bóng người.
Con mắt dũng mãnh phun ra một nguồn sát khí cao ngút, đi về căn phòng Trì Viễn Đoan, mạnh bạo xé băng keo trên miệng cha anh xuống không một chút nhẹ nhàng.
"Ngô Sở Úy đâu?"
Trì Viễn Đoan đau đến lông mày nhíu lại, trong giọng nói lộ ra âm thanh lạnh đến rùng mình.
"Còn ở đó pha trò với tao sao? Một người thì gây rối đánh lạc hướng cảnh vệ, một người thì nhân cơ hội bỏ trốn, tìm người không thấy lại tới hỏi tao! Trí Sính, mày thật là đứa con ngoan, những tính toán lươn lẹo đều để đối đãi cha mày!"
Trì Sính vừa nghe Trì Viễn Đoan nói những lời này trong nháy mắt hiểu chuyện gì xảy ra.
Trì Viễn Đoan vừa nhìn ánh mắt này của Trì Sính cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Trì Sính vừa muốn đi nhanh ra ngoài, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay người lại, lại đem băng keo dán lên miệng Trì Viễn Đoan. (Khổ thân ông nội Trì quá..)
Trì Viễn Đoan chưa bao giờ bị người khác làm cho tức giận điên cuồng đến như vậy, trong lòng như thiêu đốt, giận đến độ đầu đầy mồ hôi. Mắt nhìn đồng hồ treo tường, thời gian sắp đến, sắp phải đi gặp các vị lãnh đạo tỉnh khác, nhưng hiện tại không thể đi được, miệng thì không mở ra được thì làm sao bây giờ.
Lúc này mới nhớ tới bản thân vừa mắng chửi hai tên cảnh vệ. trong lòng tái mét, hối hận cũng không kịp. Ông nhìn hai tên cảnh vệ xem hai người đó có thấy không, hay hai người họ có không chịu nghe lệnh của ông mà ngó nghiêng tình hình bên trong nhà hay không.
Nhưng hai tên cảnh vệ đặc biệt nghe lời, đứng nghiêm như hai pho tượng trước cửa nhà, vô cùng nghiêm túc canh giữ.
Đến lúc có một chiếc xe chầm chậm chạy đến của nhà.
Hai vị lãnh đạo bước xuống, hướng hai tên cảnh vệ hỏi, "Trì bí thư trưởng có ở nhà hay không?"
Cảnh vệ gật đầu,"Vẫn ở trong nhà ạ."
Hai vị lãnh đạo liếc mắt nhìn nhau, gương mặt nhăn lại khó hiểu, ở trong nhà đến bây giờ còn không ra sân bay, để cả đoàn chờ một mình ông ta. Gọi điện thoại cũng không thấy nghe máy, còn tưởng ông ta xảy ra chuyện gì rồi.
Vì vậy, vội vã đi lên tầng hai.
Trì Viễn Đoan nghe được tiếng bước chân trong nháy mắt, liền biết 'xong đời' rồi.
Cuối cùng cửa bị đẩy ra, hai vị lãnh đạo nhìn thấy cảnh trong phòng, sắc mặt lập tức xây xẩm.
Một vị vội vã chạy đến mở còng tay cho Trì Viễn Đoan, một vị quay đầu chất vấn tên cảnh vệ.
"Có chuyện gì xảy ra vậy, hai người tại sao lại để chuyện lớn như thế xảy ra mà không hề hay biết? Các cậu canh giữ kiểu gì thế hả.?"
Cảnh vệ nhỏ giọng giải thích,"Vừa rồi Trì bí thư trưởng và Trì thiếu gia có chút tranh chấp, yêu cầu người ngoài tránh ra ngoài, cho nên."
Vừa nghe lời này, hai vị lãnh đạo hiểu ra vấn đề, tất cả im bặt, không nói lên lời.
Gương mặt già nua kia của Trì Viễn Đoan trong nháy mắt tất cả đều đem vứt qua một bên. Vô cùng bình tĩnh.
Lên xe, không hỏi không nói bất cứ câu gì, lập tức gọi điện cho thư ký ra lệnh.
"Công ty Ngô Sở Úy, đơn vị Trì Sính, chỗ ở hiện tại của Trì Sính, phòng khám Ngô Sở Úy hay đến........ Mấy địa điểm quan trọng này nhanh chóng lùng bắt cho tôi, những nơi khác cũng không được bỏ sót một ngõ ngách nào. Cậu ta vừa chạy trốn, lại không có điện thoại rất có thể còn chưa gặp được Trì Sính! Ngay lập tức tóm cậu ta lại cho tôi, tuyệt đối không được làm hại đến cậu ta."