Cái này cũng không tính, Ngô Sở Úy trực tiếp nói với Quách Thành Vũ: "Hôm nay không cần đến anh, anh về đi!"
Nếu không phải thấy sắc mặt vừa có chút chuyển biến tốt của Khương Tiểu Soái, Quách Thành Vũ thật sự muốn trói gô Ngô Sở Úy lại bán cho quán bar.
Đã lâu không ngủ chung một ổ chăn, Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái đều mất ngủ.
"Anh nói xem anh ta có đi chưa?" Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái thờ ơ nói: "Cậu hỏi ai?"
Ngô Sở Úy nhìn trần nhà nói: "Quách Thành Vũ đó!"
"Làm sao tôi biết?"
Cho dù nói thế, nhưng trong lòng Khương Tiểu Soái lại rất rõ ràng, Quách Thành Vũ nhất định còn bên ngoài. Hắn ngủ không sâu, một chút tiếng động cũng có thể đánh thức hắn, phòng khám đối diện với đường lớn, cả đêm không biết có bao nhiêu xe chạy qua, cho nên Khương Tiểu Soái rất ít khi ngủ ở đây.
Mấy hôm nay buổi tối liên tục tỉnh giấc, mỗi lần đều phải nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ cùng tiếng trở người ma sát với sô pha truyền đến từ bên ngoài mới có thể ngủ tiếp, cho nên Khương Tiểu Soái rất mẫn cảm với âm thanh này.
Ngô Sở Úy nhớ tới cảnh tượng đã xảy ra buổi sáng, trở người ôm Khương Tiểu Soái, ánh mắt đen bóng nhìn chăm chú vào hắn.
"Tiểu Soái, có thể tôi phải cho anh biết một tin không tốt."
Khương Tiểu Soái ẩn ẩn đã cảm giác được gì đó.
Nhận được sự đồng ý ngầm của Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy mới tiếp tục nói.
"Bạn trai cũ của anh, có thể... bị Trì Sính chỉnh chết rồi."
Khương Tiểu Soái cứng người, ánh mắt kinh ngạc bắn vào Ngô Sở Úy.
"Bị Trì Sính?"
Ngô Sở Úy muốn nói lại thôi.
"Sao lại bị Trì Sính?" Khương Tiểu Soái nghĩ không thông.
Ngô Sở Úy chỉ đành nói lại những gì đã thấy hôm nay cho Khương Tiểu Soái, thuận tiện hỏi một câu.
"Tiểu Soái, nếu Trì Sính lỡ tay, thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh có trách anh ta không?"
Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn y, "Hóa ra nãy giờ cậu là sợ tôi báo thù anh ta sao?"
"Không phải, không..." Ngô Sở Úy vội giải thích, "Tôi là sợ anh sẽ vì chuyện này mà có bóng ma trong lòng, sau đó chúng ta cũng không thể làm bạn nữa."
Khương Tiểu Soái ngược lại nhìn thoáng hơn y nhiều.
"Yên tâm đi, Trì Sính và Quách Thành Vũ đều là kẻ âm hiểm, đều có công phu giày vò người rất tốt, biết giữ mức độ chính xác. Cho dù giày vò gần chết nhiều lần, cũng sẽ giữ lại hơi thở cuối cùng, bọn họ sẽ không dính dáng đến án mạng."
Điểm này, Ngô Sở Úy thể nghiệm rất sâu.
Y cũng là sau đó có nghe Cương Tử nói, tên cậu ấm từng sỉ nhục y trên đường, bạn trai cũ Vương Chấn Long của Nhạc Duyệt. Chính vì mắng Trì Sính một câu, trên đường gặp tai nạn, lúc đó đưa đến bệnh viện đã tắt thở rồi, vẫn là được hồi sức tim phổi cứu lại. Hiện tại bị liệt nửa người, cả ngày ngồi trên xe lăn.
Hai người tiếp tục trầm mặc một lúc, Ngô Sở Úy lại mở miệng.
"Tiểu Soái, tại sao Mạnh Thao chắc chắn anh sẽ không quên được anh ta?"
"Tôi đương nhiên không quên được anh ta." Khương Tiểu Soái nói, "Tôi ghê tởm anh ta suốt đời."
"Tại sao?"
Đã đến nước này, Khương Tiểu Soái cũng không thấy cần phải che giấu nữa, người đã tìm đến đây rồi, chút chuyện cũ kia sớm muộn cũng lộ ra. So với để người ta ở sau lưng xuyên tạc nói bậy, còn không bằng thổn thức ở trước mặt mình.
"Cậu thật sự muốn nghe?" Khương Tiểu Soái xác nhận lại.
Ngô Sở Úy gật đầu, "Tôi muốn nghe từ lâu rồi."
Khương Tiểu Soái vận khí, kể lại toàn bộ những chuyện năm đó.
Lần dốc bầu tâm sự này, mang đến chấn động tâm lý cho Ngô Sở Úy còn hung hãn hơn rất nhiều so với lần Trì Sính thổ lộ. Lần đó Ngô Sở Úy nghe xong còn khóc, lần này trong lòng khó chịu đến cực điểm, nhưng lại không chảy được một giọt nước mắt.
Y không cách nào tưởng tượng, hai năm nay Khương Tiểu Soái làm sao chịu đựng được.
"Tiểu Soái, lúc đó rất đau đúng không?" Ngô Sở Úy ấp úng hỏi.
Khương Tiểu Soái nói đúng thật: "Không có cảm giác, là mê gian, tôi hoàn toàn mất ý thức."
"Vậy khi anh tỉnh lại thì sao? Rất đau đớn đúng không?"
Khương Tiểu Soái vẫn lắc đầu: "Khi tôi tỉnh lại đã là ba ngày sau rồi, đã không còn cảm giác gì từ lâu."
Ngô Sở Úy chấn động, ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái.
"Liệu có phải anh ta lừa anh không? Cố ý muốn tìm cớ để bỏ anh?"
"Hình chụp còn có thể giả sao?"
Ngô Sở Úy nghiến răng siết quyền: "Nếu biết trước anh ta là dạng người này, tôi nên lao vào phòng cùng Trì Sính chỉnh anh ta, chỉ móc quả cân là quá hời cho anh ta rồi! Đáng lý nên trực tiếp chúc đầu anh ta xuống, dùng hai trái trứng đó treo nguyên người!"
Khương Tiểu Soái cười: "Được rồi, nói là được rồi."
Ngô Sở Úy vẫn phẫn hận bất bình: "Anh ta đối xử với anh như vậy, tại sao anh còn nhớ anh ta?"
"Vì không cam tâm, cho nên không chết tâm."
Ngô Sở Úy tựa hồ cũng có chút lý giải, lúc trước y đập gạch lên đầu mình nhiều lần, là vì vẫn còn một tia hy vọng. Cho đến khi hy vọng này chậm rãi tan biến, Ngô Sở Úy ý thức được không yêu thì chính là không yêu nữa, tất cả những gì không cam lòng đều hóa thành hư vô, y mới có thể kiên quyết dứt khoát chia tay.
Mà đối với Khương Tiểu Soái, rất nhiều chuyện, ngay cả một lời nói cũng không có được.
"Mẹ nó tôi thật muốn tìm mấy gã đến làm chết tiểu tiện nhân hãm hại anh!"
"Không còn cần thiết nữa." Khương Tiểu Soái nói, "Năm trước cậu ta mắc bệnh não, đã giở sống giở chết từ lâu rồi, năm ngoái tôi còn từng thăm cậu ta, cậu ta còn không nhớ nổi tôi là ai."
Vừa nghe thấy thế, Ngô Sở Úy cảm thấy cân bằng hơn nhiều.
"Chính là báo ứng! Cậu ta đáng đời lắm!"
Khương Tiểu Soái hít sâu một hơi, ngữ khí thả lỏng không ít.
"Nói xong với cậu, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Vừa dứt lời, chân sô pha bên ngoài mài xuống đất phát ra tiếng động chói tai.
Ngực Khương Tiểu Soái căng chặt, lẽ nào Quách Thành Vũ nghe được gì sao? Nghe tiếng bước chân càng đi càng xa, Khương Tiểu Soái đột nhiên bị nỗi sợ hãi không tên bao trùm, cảm thấy như mình đã rơi vào hầm băng.
Ngô Sở Úy cũng phát hiện cảm xúc của Khương Tiểu Soái biến đổi, y dùng đôi chân ấm áp của mình kẹp chặt đôi chân lạnh lẽo của Khương Tiểu Soái, lại kéo tay hắn duỗi vào trong áo mình, dán lên sống lưng nóng ấm.
"Đừng sợ, có tôi đây."
Tim Khương Tiểu Soái dần bình tĩnh lại.
Thật ra Quách Thành Vũ không nghe thấy gì, chỉ biết hai tên này đang lặng lẽ nói chuyện, nội dung hắn cũng đoán được ít nhiều. Thực sự không ngủ được, nên mới đẩy cửa ra ngoài, đứng trên mảnh đất trống ngoài phòng khám hút thuốc.
Hết điếu này sang điếu kia, hút xong nửa hộp thuốc, tiếng hô hấp bên trong dần bình ổn.
Sau đó, hắn vỗ một cái lên khung cửa sổ.
Kết quả, bên trong lập tức vỡ tổ.
Ngô Sở Úy đang ngủ mơ màng, nghe tiếng động này, liền giật mình tỉnh lại. Cũng hết cách, Trì Sính từng xông vào qua cửa sổ, y có bóng ma tâm lý đó!
"Má ơi, có phải Trì Sính tới không?"
Ngô Sở Úy vừa rồi còn nghiêm túc nói "đừng sợ, có tôi đây", lúc này lại sợ hãi kêu lên trước, lật người lao xuống giường, đi vòng mấy vòng trong phòng, cuối cùng chui xuống gầm giường.
"Nhớ đừng nói tôi ở đây nha!" Lại lấy ba cái hộp giày chồng lên che trước mặt.
Khương Tiểu Soái cũng thấy sợ hãi, nhưng hắn nghĩ đến một người khác, chẳng qua hắn vẫn còn chút lý trí, biết Mạnh Thao vừa bị giày vò xong, không thể nào nhảy nhót đến đây. Cho dù là thế, Khương Tiểu Soái vẫn nhìn ra cửa sổ một cái.
Bên ngoài không có gì cả.
Thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi trở về, cũng kéo con chuột bự dưới gầm giường ra.
Thật ra, khi Khương Tiểu Soái nhìn ra ngoài, Quách Thành Vũ đang đứng cách đó không xa nhìn hắn. Ánh mắt hoảng loạn không yên của Khương Tiểu Soái khiến Quách Thành Vũ vừa có cảm giác thỏa mãn vừa không khỏi đau lòng.
Thật ra ngay từ đầu, Quách Thành Vũ thật sự không mấy thật tâm với Khương Tiểu Soái, chỉ đến tìm vui.
Không biết bắt đầu từ khi nào, vị trí của người này trong lòng hắn đã thay đổi.
Có lẽ bắt đầu từ lúc Khương Tiểu Soái ném mấy trăm ngàn ra ngoài cửa, có lẽ bắt đầu từ lúc hắn cố gắng quên mình muốn đi cứu Ngô Sở Úy bị rắn cắn, có lẽ bắt đầu từ đêm hôm đó khi ôm mình, hắn nghẹn ngào khóc lóc gọi tên người khác...
Một chiếc xe đậu lại trước cửa phòng khám, bóng người quen thuộc bước ra.
Quách Thành Vũ lạnh lùng nhìn Trì Sính, lòng bàn tay mạnh mẽ đè lên ngực Trì Sính, ngăn cản hắn tiến vào.
Trì Sính bình tĩnh nhìn Quách Thành Vũ, miệng mang đầy mùi thuốc súng.
"Ngay cả tôi cậu cũng dám cản?"
Quách Thành Vũ lặng lẽ nói: "Ai đến cản kẻ đó."
Trì Sính không lộ chút cảm xúc nào đưa tay tới ngực mình, hung tợn vặn cổ tay Quách Thành Vũ. Quách Thành Vũ thản nhiên bất động, để mặc Trì Sính ra sức kéo đẩy, xương ngón tay cũng muốn trật khớp, nhưng vẫn như cây đinh đóng lên ngực Trì Sính.
Không nhượng bộ không phản kích, chỉ sợ phát ra chút tiếng động nào, đánh thức Khương Tiểu Soái vừa mới ngủ.
Trì Sính nhìn ra được, Quách Thành Vũ thà rằng bản thân chịu thiệt, cũng muốn bảo vệ người đang ở bên trong.
"Không hổ là tình thánh, đánh bài si tình thật vang, khó trách trái tim kiểu nào cũng có thể bị cậu nạy ra."
"Quá khen." Quách Thành Vũ cười khoác vai Trì Sính: "Không bì nổi với cậu, người tôi nuôi là người bị kẻ khách lừa gạt hãm hại, cậu lại đặc biệt nuôi người chuyên đi lừa gạt hãm hại người khác, cậu kích thích hơn tôi."
Trì Sính rút ra hai điếu thuốc, đưa cho Quách Thành Vũ một điếu, bỏ một điếu vào miệng mình.
"Tôi không phải đến tìm người, tôi đến để đưa người cho cậu."
Quách Thành Vũ liếc nhìn trong xe, lập tức hiểu ý Trì Sính.
"Tôi cảnh cáo cậu." Trì Sính lại mở miệng, "Người này, cậu muốn chỉnh thế nào thì chỉnh, tàn bạo nhẫn tâm thế nào không thành vấn đề. Nhưng nhớ rõ, để mạng gã lại, nếu gã chết, kẻ tiếp theo chính là cậu."
Những lời của Trì Sính tuyệt đối là nhắc nhở thiện ý, nếu Quách Thành Vũ thật sự làm Mạnh Thao chết, chắc chắn lại để lại bóng ma cho Khương Tiểu Soái.
Quách Thành Vũ hừ lạnh: "Nếu tôi không làm thế thì sao?"
"Tôi không bận tâm cậu làm thế nào." Trì Sính ném điếu thuốc đi vào trong.
Quách Thành Vũ chậm rãi theo sau, thầm nghĩ: Bộ cậu ít bận tâm lắm sao?
Trì Sính nhẹ đẩy cửa phòng ngủ, Khương Tiểu Soái hơi động đậy, Ngô Sở Úy thì ngủ hệt như heo chết, một chân còn kéo rê dưới đất.
Trì Sính vốn muốn trực tiếp xách cổ áo kéo vào xe, nhưng tuân theo tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, vẫn ôm con heo này lên mang ra xe, trực tiếp đi đến lò mổ.
Quách Thành Vũ chui vào phòng ngủ, bù vào chỗ trống, nằm ở vị trí của Ngô Sở Úy.
Khương Tiểu Soái ban đầu cảm thấy cạnh giường trống trơn, lấy tay sờ sờ, sờ được một người. Chân tiếp tục chen vào giữa đùi, tay tiếp tục dán lên sau lưng, ấm áp, yên tâm ngủ tiếp.