"Này, mình chạy bộ về nhà đi!"
Trì Sính liếc mắt sang bên cậu, "Nói xem nhiều đồ như vậy, chạy thế nào?"
Ngô Sở Úy nói, "Vác tất cả chạy thôi! Vác hết chỗ này chạy không phải càng có thể rèn luyện thân thể hay sao?"
"Người ta vác nặng thì đem vật nặng buộc trên lưng, cậu thì xách trên tay hả? Làm không tốt còn làm cho cảnh sát hỏi thăm." Trì Sính đem tất cả đồ đạc trên tay mình để hết lên xe, thản nhiên nói, "Muốn chạy, một mình cậu chạy, tôi lái xe về trước."
"Đừng làm thế!"
Ngô Sở Úy chính là sợ Trì Sính trở về một cách nhanh chóng, còn cậu có trở về hay không đều không sao cả. Nghe Trì Sính vừa nói như vậy, vội vàng đem đồ đạc trong tay nhét vào cốp sau, nhanh nhẹn mà lên xe.
Ô tô ở trên đường chậm rãi chạy, trong lòng Ngô Sở Úy bồn chồn sợ hãi, như sắp bị làm thịt.
Tình thế ngàn cân treo sợ tóc nhanh chóng gửi tin nhắn cấp cứu cho Khương Tiểu Soái.
(Hu hu. . Soái ơi! ! ! Lâu rồi mới nghe thấy tên, nhớ Soái Soái quá. . )
"Sư phụ, mau khuyên Quách Tử quay về, anh ta muốn giết tôi, anh ta không phải người tốt."
Đúng lúc Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ ngồi chung một chỗ, đọc được tin nhắn này ngay lập tức đưa cho Quách Thành Vũ xem, hai người cùng nhau lộ ra nụ cười tà ác. ( Úy Úy ơi, sư phụ cậu theo chồng rồi. . ha ha. . Cậu chết chắc rồi. )
Một phút sau, Ngô Sở Úy nhận được tin nhắn trả lời của Khương Tiểu Soái.
"Tôi cũng không phải người tốt." (Nhọ tám đời)
Mặt của Ngô Sở Úy thoắt một cái tái xanh.
Quay đầu nhìn Trì Sính, ánh mắt phát ra khí phách lạnh lẽo, sắc bén, vô cùng kiên định, mặc dù lúc này tâm tình vô cùng bình thường, đều mang một khí thế kinh người 'không giận tự uy' (không cần tức giận cũng làm người khác sợ). Nếu như mà tính khí dữ tợn tới... . . . Ngô Sở Úy nhịn không được rùng mình.
Bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . Ngô Sở Úy tự trấn an bản thân.
Cậu cũng không có chuyện gì làm quá đáng, đều là con hồ ly tinh kia ngã vào lòng. Hơn nữa cậu chỉ là lợi dụng cô ta, một người đàn ông nếu muốn làm chuyện đại sự, ắt phải hy sinh một chút... . . . . .
Kết quả, suy nghĩ nhiều như vậy rồi cũng thấy khả quan hơn một tẹo, thì Quách Thành Vũ gọi điện đến, bức tường trong lòng Ngô Sở Úy vừa xây dựng ngay lập tức sụp đổ.
"Đến đâu rồi?" Quách Thành Vũ hỏi.
Trì Sính nói, "Khoảng gần hai mươi phút nữa."
"Nhanh lên một chút, tôi sắp ngủ gật đến nơi rồi."
Trì Sính không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Ngô Sở Úy đột nhiên ôm bụng, sắc mặt xoắn xuýt mà hướng về phía Trì Sính nói, "Tôi đau bụng, muốn đi vệ sinh."
Trì Sính nói, "Sắp tới nhà rồi, nhịn một lát."
"Nhịn không được." Ngô Sở Úy ôi ôi kêu lồng kêu lộn, "Nhanh lên, tìm cho tôi một nhà vệ sinh công cộng nhanh. . ! !" ( Ảnh đế. . ảnh đế. . )
Trì Sính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vòng xe vào làn đường trong, lập tức dừng lại trước một quán KFC, cho Ngô Sở Úy đi vào.
Ngô Sở Úy ngồi xổm trên bồn cầu, ngồi đánh bài trên điện thoại, thích thú chơi đến thua sạch mới xách quần đi ra ngoài.
Ngồi trên xe, lại vặn vẹo trên đùi Trì Sính, giả bộ mất nước. (Kiểu bị tiêu chảy)
"Bụng rất đau."
Trì Sính đem bàn tay lớn mềm mại ấm áp đặt lên bụng của Ngô Sở Úy, nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu vài cái.
"Bụng làm sao lại đau? Buổi chiều ăn cái gì?"
Ngô Sở Úy oán thầm: Nào ăn được cái gì, đã nhìn thấy Quách Thành Vũ.
Trì Sính đem tay trên bụng Ngô Sở Úy lấy ra, vừa muốn khởi động xe, Ngô Sở Úy lại đem tay anh lôi trở về.
"Lại xoa xoa nữa, vẫn còn đau mà."
Trì Sính lại xoa nhẹ một lúc, mắt nhìn trời đã tối, liền đem áo Ngô Sở Úy vén xuống, vỗ vỗ mông cậu nói, "Kiên trì một lát nữa, về đến nhà uống thuốc thì ổn rồi."
Ngô Sở Úy len lén chỉnh lại đồng hồ một chút, quay lại Trì Sính nói, "Ôi trời, đã hơn mười giờ rồi, anh nhanh gọi điện thoại cho Quách Tử, bảo anh ta hôm khác đến chơi đi, như thế này còn ăn cơm cái gì nữa hả? Đều sắp đi ngủ đến nơi rồi."
"Không sao, Quách Tử từ trước đến nay ăn không nhiều, cách ba bốn tiếng lại ăn khuya. Huống hồ tôi với cậu còn chưa ăn, quay về có đồ ăn sẵn rồi không tốt hay sao?"
Ngô Sở Úy ủ rũ nói, "Tôi không muốn ăn, tôi muốn ngủ, lúc ngủ tôi không thích có người ầm ĩ."
Trì Sính mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Hôm nay cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Ngô Sở Úy thần sắc cứng đờ, im lặng hồi lâu mới mở miệng.
"Tôi không muốn để cho Quách Thành Vũ ăn ở nhà chúng ta, tốn gạo tốn lại tốn dầu."
Trì Sính vừa nghe liền cười, "Cậu vòng vèo hồi lâu như vậy chỉ vì chuyện nhỏ này thôi hả?"
Ngô Sở Úy gật đầu, giả bộ dường như chuyện thật sự như thế, giống như người buổi chiều kêu to miễn phí tiền đèn Quách Tử không phải là cậu.
Trì Sính còn chưa lên tiếng, Quách Thành Vũ bên kia lại điện thoại tới.
"Tôi cho nhà cậu biết, cái đồ vắt cổ chày ra nước, hai chúng tôi đến ăn mang theo cả dầu mỡ mắm muối, gạo, mỳ, rau dưa, rượu sang đây. Bây giờ đã bắt đầu nấu cơm, chờ gia đình cậu về chắc đồ ăn đã chín cả rồi."
Buông điện thoại xuống, Trì Sính quay sang Ngô Sở Úy nói,"Bây giờ cậu thoải mái chưa? Người ta cái gì cũng tự mình mang theo."
(Em cười không ngậm được miệng. Cười nửa tiếng đồng hồ. Không thì đã up lâu rồi.)
Ngô Sở Úy, "..."
Bên kia cúp điện thoại cùng lúc, Khương Tiểu Soái đấm sau lưng của Quách Thành Vũ vui vẻ điên cuồng.
" Đại Úy khẳng định không đoán được hai chúng ta sẽ đến mức độ này."
Quách Thành Vũ nhéo một cái lên má Khương Tiểu Soái,"Cậu xấu xa quá!"
Khương Tiểu Soái một lòng vui vui vẻ vẻ.
Quách Thành Vũ đem cậu từ trên ghế salon kéo dậy, nói,"Bọn họ khẳng định còn phải lằng nhằng lề mề một hồi, chúng ta đi thăm quan phòng ngủ họ xem sao."
Sau khi đi vào, thấy bốn bức tường đều là gương, Khương Tiểu Soái rối rắm không nói lên lời.
" Hai người này đúng là quá dâm loạn rồi.!"
Quách Thành Vũ đùa cợt nói,"Nếu mà đổi thành cậu, có khi kích động mà hôn mê bất tỉnh nhỉ?"
"Cút!!"
...........
Kẻ hèn Ngô Sở Úy quả nhiên còn mè nheo rất lâu mới đi lên, chờ hai người họ vào đến cửa thì cơm nước đã làm gần xong rồi, mùi thơm bay ra từ phòng bếp lan ra cả phòng khách.
"Hai cậu có phải ở bên ngoài 'đánh dã chiến'? Muộn như vậy mới chịu về." Khương Tiểu Soái cố ý trêu chọc.
Ngô Sở Úy Ngô Sở Úy oán hận nhéo nhéo cổ Khương Tiểu Soái, nhỏ giọng mắng,"Cậu, cái đồ trọng sắc khinh bạn.!"
Khương Tiểu Soái cười hì hì vài tiếng, không hề có ý hối cải.
Trì Sính tựa ở ở bên cửa phòng bếp, nhìn Quách Thành Vũ bên trong dọn dẹp, đi đi lại lại.
"Bình thường cũng là cậu xuống bếp?" Trì Sính hỏi.
Quách Thành Vũ nói,"Cậu xem, đôi tay như của cậu ấy có thể xuống bếp hay sao?"
Trì Sính đá một đá vào mông Quách Thành Vũ, nói,"Nhìn viễn cảnh của cậu này! Cậu không thể huấn luyện cậu ta xuống bếp? Nuông chiều như thế thì có gì tốt?"
Quách Thành Vũ thỏa mãn cười cười,"Muốn trói buộc một người đàn ông, trước tiên phải trói được cái dạ dày của cậu ta, cậu xem tôi trói rất chắc chắn. Không giống người kia nhà cậu, suốt ngày tìm khắp nơi ăn."
Trì Sính còn chưa nói gì, Ngô Sở Úy liền nhảy vào không ngừng góp vui bên cạnh Quách Thành Vũ, cố ý dời đi sự chú ý của Trì Sính.
"Oa oa, đây là món gì vậy? Ngửi thơm quá đi thôi.!"
"Đây cũng chỉ là một món ăn dân dã thôi." Ánh mắt của Quách Thành Vũ rất có ý tứ hàm xúc liếc nhìn Ngô Sở Úy,"Chuyên gia ăn vụng như cậu, quả thật cái mũi thật tốt."
Làm cho Ngô Sở Úy mồ hôi đầm đìa.
Lúc ăn cơm, bốn người vừa nói vừa cười, ngày thường nói nhiều nhất là Ngô Sở Úy, hôm nay lại im lặng, không nói một câu. Ngoại trừ khen Quách Thành Vũ làm đồ ăn ngon, còn không nói bất cứ cái gì nữa, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Trì Sính, thấy biểu tình của anh rất bình thường, lại yên tâm tiếp tục ăn.
Trong lúc đó, Quách Thành Vũ cố ý nói đến phim truyền hình.
" 'Tiếu ngạo giang hồ' mới phát hành trên TV có ai biết không?"
Khương Tiểu Soái nói,"Biết, tôi mới xem được một tập, kết quả nghe được Lệnh Hồ Xung gọi một tiếng 'Doanh Doanh' , tôi cả người đều nổi da gà, nhanh chóng chuyển kênh."
Khương Tiểu Soái cố ý đem hai chữ 'Doanh Doanh' nhấn mạnh.
Ngô Sở Úy trong lòng lộp bộp một chút, vùi đầu và cơm.
Quách Thành Vũ vỗ một cái lên tay Ngô Sở Úy ,"Này, tôi nói, Lệnh Hồ Xung.........."
Vừa nói xong, Khương Tiểu Soái liền cười ha ha.
Quách Thành Vũ giả bộ áy náy nói,"Nói sai nói sai, vừa nói chuyện đột nhiên nhớ đến cái này, thuận miệng nói ra."
Ngô Sở Úy cũng không biết bản thân mình làm thế nào nuốt được miếng cơm vừa và vào trong miệng.
"Mọi người ăn từ từ, tôi đi xem Nhị Bảo."
Nói xong, Ngô Sở Úy hốt hoảng tháo chạy, Trì Sính chỉ thản nhiên quét mắt nhìn cậu một cái, không nói gì.
Cơm nước xong đã hơn mười hai giờ, thấy Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái cầm lấy túi, Ngô Sở Úy trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng cũng thấy được hai vị 'đại ma đầu' này đi.
"Quần áo đều mang đến hay sao?" Quách Thành Vũ hỏi Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái nói,"Mang đến, đồ ngủ và trang phục sáng mai thay đều mang đến."
(Cười nửa tiếng nữa.... á há há.. *man rợ*)
"Không phải là......." Ngô Sở Úy nôn nóng,"Hai người muốn ở lại đây hả?"
Quách Thành Vũ hỏi vặn,"Rất ít khi chúng tôi đến chơi, không phải cậu muốn đuổi chúng tôi về chứ?"
"Không phải, nhà chúng tôi chỉ có một phòng ngủ thôi, còn mấy phòng khác đều đã để đồ đạc, hai người muốn ở thì phải dọn dẹp qua, hay về nhà cho thuận tiện."
Khương Tiểu Soái nói,"Chúng tôi có thể ngủ phòng ngủ của hai cậu, còn phòng dư lại kia hai người chuyển qua, hai chúng tôi người ngoài, cũng không thể tùy tiện động vào đồ đạc nhà cậu, phải không?"
Quách Thành Vũ cũng nói,"Tôi rất thích mấy cái gương lớn trong phòng của các cậu."
Nói xong, kéo Khương Tiểu Soái đi vào phòng tắm.
Ngô Sở Úy đẩy đẩy Trì Sính,"Anh không nói gì à! Bọn họ ngủ trên giường của chúng ta, ngộ nhỡ lưu lại cái gì trên giường thì sao hả?"
Trì Sính sâu kín nói,"Không vấn đề, được dịp để cho 'con cháu'chúng ta gặp mặt luôn."(Ý là mấy con t*ng trùng gặp nhau ý)
Ngô Sở Úy, "....."CHƯƠNG 214: HIỂU Ý.