"Trì Sính bảo tôi đưa cho cô."
Lý Chi Linh lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức lại bĩu môi.
"Một chút thành ý cũng không có, quà sinh nhật sao lại nhờ người khác đưa giùm? Anh ấy không thể đích thân đưa cho tôi sao?"
Ngô Sở Úy hơi lấy làm khó xử: "Cái này... tôi đoán anh ta mắc cỡ đi. Cô nghĩ xem, thời gian này tôi là người liên lạc bắt cầu giữa hai người, dù sao còn một tầng cửa sổ giấy chưa đâm rách, cô cũng phải cho Trì Sính cơ hội biểu đạt thái độ chứ?"
Lý Chi Linh lập tức hiểu ám thị của Ngô Sở Úy, vui sướng nói: "Tối hôm nay tôi muốn tổ chức tiệc sinh nhật, đúng lúc mượn thời cơ này, anh nhất định phải nói Trì Sính đến dự."
Ngô Sở Úy xoa mày, "Chuyện này tôi thông báo không hay lắm đi?"
Lý Chi Linh nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, vậy tôi đến đơn vị tìm anh ấy, chính miệng nói cho anh ấy biết."
Ngô Sở Úy không khỏi nghĩ, nếu Trì Sính không đồng ý đến dự tiệc, liền chứng minh hắn thật sự không có một chút suy nghĩ nào với Lý Chi Linh, vậy Ngô Sở Úy nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể để khuyên hắn đi, sau khi chuyện thành cũng sẽ không tính toán gì với hắn nữa.
Giả dụ Trì Sính vui vẻ đồng ý, bất kể là xuất phát từ tình cảm cá nhân hay mặt mũi lãnh đạo, đều chứng minh hắn có một chút cố kỵ với Lý Chi Linh, ngày sau ắt trở thành mối họa ngầm. Tuy lấy những chuyện này đi trách Trì Sính thì có hơi gượng ép. Nhưng đối với Ngô Sở Úy chỉ mong tóm được điểm yếu của Trì Sính đến phát điên mà nói, đây đã là cơ hội tốt duy nhất có thể lấy ra để trừng trị Trì Sính, báo mối thù ngược đãi.
"Đúng rồi, anh đem cái này trả cho Trì Sính đi." Lý Chi Linh nói.
Ngô Sở Úy rất cảm kích với sự phối hợp của Lý Chi Linh, nha đầu này, càng lúc càng vào quỹ đảo rồi.
"Đúng, nếu cô muốn tổ chức lễ sinh nhật, món quà này tặng đi thế này sẽ trở nên không đủ thành ý."
Lý Chi Linh đỏ mặt: "Khi anh trả cho Trì Sính, nhất định phải nói, không phải tôi không muốn nhận, chỉ là hiện tại không muốn lấy. Đến lúc nào nên tặng, trong lòng anh ấy phải tự hiểu."
Ngô Sở Úy cười: "Yên tâm đi, anh ta không hiểu tôi cũng làm cho anh ta hiểu."
Chiều năm giờ, Ngô Sở Úy nhận được điện thoại của Trì Sính.
"Tối nay không ăn cơm chung với cậu rồi."
Ngô Sở Úy căng cứng người, hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
"Sinh nhật bạn."
Nghe câu này, Ngô Sở Úy không còn hỏi thêm nữa, trực tiếp cúp máy. Cho dù đây là kết quả tốt nhất, vừa không cần y phải lãng phí mồm mép, còn có thể túm được điểm yếu có lẽ có của Trì Sính. Nhưng vừa nghĩ đến Trì Sính vui vẻ đồng ý như thế, trong lòng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng, dù có không thoải mái cũng phải vực tinh thần dậy, dù sao đây là trận chiến cuối cùng.
Nhất định phải kết thúc cho thật đẹp.
Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy lập tức rời khỏi công ty, về nhà vào phòng ngủ bố trí tất cả. Sau đó vội vã tới mai phục ở khách sạn mà Lý Chi Linh tổ chức tiệc sinh nhật, đậu xe ở một góc thật kín, thuê một căn phòng ở đối diện khách sạn, kê một cái kính viễn vọng độ rõ cao, tỉ mỉ quan sát động tĩnh đối diện.
Khoảng bảy giờ, bạn bè của Lý Chi Linh đến hội trường tiệc.
Bề trên thì chỉ có cha mẹ của Lý Chi Linh, điều này làm Ngô Sở Úy thầm thở ra, nếu bề trên quá nhiều thì không dễ thu dọn. Những người còn lại là khuê mật của Lý Chi Linh, đồng nghiệp, bạn cùng trường... tổng cộng không đến hai mươi người.
Thêm nữa chính là Trì Sính và các đồng nghiệp của hắn, trọng điểm là mấy phòng làm việc ở kế bên phòng Trì Sính, còn có những phụ nữ độc thân có tướng mạo không tồi trong đơn vị. Mục đích mời những người này rất rõ ràng, tuyên bố quyền sở hữu của cô ta, để cho những kẻ bình thường có mắt không tròng, luôn ở sau lưng cô nói này nói nọ triệt để câm miệng.
Ngô Sở Úy nhìn thấy rõ qua kính viễn vọng, Lý Chi Linh mặt mày rạng rỡ nói gì đó với những khuê mật đứng quanh mình, cho dù Ngô Sở Úy không nghe thấy, cũng có thể đoán được ít nhiều.
"Trì Sính? Hình như tôi từng nghe về người này."
"Đúng vậy, người này rất nổi danh trong giới các cậu ấm, nghe nói cực kỳ thích rắn, hơn nữa rắn không rời người."
"A! Không phải chứ? Thật đáng sợ, tôi vừa nghĩ đến rắn đã nổi da gà toàn thân rồi. Linh nhi, cậu không sợ sao?"
Lý Chi Linh cười thản nhiên, "Mỗi lần anh ấy gặp mặt tôi, đều sẽ nhốt con rắn lại trước, sẽ không dọa tôi."
"Oa, Linh nhi, cậu thật lợi hại, người hung dữ như thế cũng tóm được."
Lý Chi Linh bĩu môi: "Nào có? Người ta còn chưa thừa nhận nữa kìa, ai biết có phải tôi tự mình đa tình hay không?"
"Ối trời! Nghe cậu nói đi, không phải nói đã đưa nhẫn luôn rồi sao?"
Lời này vừa nổ ra, tay Lý Chi Linh lập tức bị mười mấy người tranh nhau quan sát, tiếng đùa giỡn vang lên không ngừng, "Ở đâu? Ở đâu? Tụi này muốn xem!"
Lý Chi Linh vất vả giải cứu cánh tay của mình ra, đỏ mặt nói: "Gấp cái gì vậy chứ? Anh ấy còn chưa tặng mà!"
Lại một đống tiếng kêu mất hứng.
Lý Chi Linh lập tức bổ sung: "Nhưng hôm nay anh ấy sẽ tặng."
"Ôi, không phải là cầu hôn cậu trước mặt tụi mình chứ?"
Lại một vòng đùa giỡn sôi nổi.
"Tiết lộ một tí đi, bao nhiêu carat, kiểu dáng thế nào?"
Lý Chi Linh dựa vào trí nhớ nói: "Không phải kim cương, dường như là ngọc lục bảo, xung quanh có một vòng hoa văn hình rắn, mặt trong của nhẫn mới là logo tên tôi. Ái chà tôi cũng không nhớ rõ nữa, đến lúc đó không phải sẽ biết sao?"
Đang nói thế, Trì Sính và hai đồng nghiệp cùng bước vào.
Dùng "máy giảm thanh" để hình dung khí thế của Trì Sính thì không còn gì thích hợp hơn, từ khi hắn bước vào cửa, trên đường đi tất cả đều yên lặng. Gần như ai nhìn thấy hắn, cũng không tự chủ được mà ngậm miệng, không phải do người này đẹp trai đến mức nghịch thiên, chỉ là do hắn có một cảm giác uy hiếp khiến người ta nói không nên lời.
Trì Sính chỉ đi đến trước mặt cục trưởng Lý, nói vài câu khách sáo, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống, tự mình hút thuốc.
Trong ống kính của Ngô Sở Úy cũng xuất hiện Trì Sính, thần kinh liền căng chặt, khác với mọi người, y hoàn toàn quan sát Trì Sính từ một góc độ khác. Má, còn thay đồ mới nữa! Nhìn cái điệu bộ ra vẻ uy bức của anh đi! Hút thuốc còn không cần dùng tay kẹp, muốn thể hiện anh đẹp trai cỡ nào phải không?
Tuy nói thế, nhưng Ngô Sở Úy vẫn nhìn chằm chằm Trì Sính không ít.
Đại sảnh càng thêm nhiều người, càng thể hiện người này xuất chúng.
Trì Sính tùy ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt âm lạnh tập trung lên trên hai cái ống kính màu đen.
Ngô Sở Úy trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Trì Sính qua một lớp cửa sổ, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội vã quay ống kính sang chỗ khác.
Qua một lát, quay lại nhìn, Trì Sính đã đổi chỗ rồi.
Vuốt vuốt ngực, sợ hãi không đâu thôi.
Mọi người đến đủ, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.
Không có gì khác biệt với tiệc sinh nhật bình thường, nhiều lắm là thức ăn tinh xảo hơn, kiểu hoa chúc mừng nhiều hơn thôi. Bình thường cục trưởng Lý luôn quen nghiêm túc, hôm nay cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt hòa ái, còn hát một khúc ca sinh nhật cho con gái dưới yêu cầu của mọi người, thể hiện rõ vai người cha hiền từ.
Hai tiếng đồng hồ qua đi, bình rượu đã thấy đáy, không khí trong phòng càng lúc càng nóng.
Không biết ai dẫn đầu, mọi người liền bắt đầu đùa giỡn.
"Bày tỏ, bày tỏ, bày tỏ..."
Vì là tiệc buffet, mỗi người đều không có vị trí cố định, cho nên dù rất nhiều ánh mắt tập trung lên người Trì Sính, vai chính này vẫn như người không liên quan gắp đồ ăn vào dĩa.
"Trì thiếu, đừng tránh né nữa, quà của anh đâu?"
"Đúng đó, nhẫn của Linh Linh của chúng tôi đâu?"
Lý Chi Linh kéo kéo khuê mật đang đùa giỡn, xấu hổ nói: "Đừng quậy."
"Nhanh lên đi, đeo nhẫn đi, chúng tôi không đợi nổi nữa rồi."
Trì Sính bị một đám người bu quanh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thế, nói chính xác hơn là lạnh nhạt.
"Nhẫn gì?"
"Giả ngốc có phải không?" Một cô gái có gương mặt như cái bánh uống hơi nhiều, huênh hoang nói: "Linh nhi của chúng tôi nói rồi, anh đã chuẩn bị xong nhẫn từ lâu, lẽ nào còn muốn chúng tôi lục soát trên người?"
Cô ta vừa nói xong, mấy cô gái đều ào đến, nhưng một ánh mắt sắc bén của Trì Sính khiến toàn bộ chấn động lùi về.
Thái độ rất cứng rắn.
"Tôi không biết các cô đang nói đến nhẫn gì."
Nếu câu này là do người khác nói, những người này còn có gan tiếp tục quậy, kết quả nói ra từ miệng Trì Sính, hơi lạnh thoáng chốc lan ra, muốn cứu vãn cũng không kịp.
Lý Chi Linh đột nhiên vô cùng lúng túng, rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc này, một hộp gấm bắt đầu được chuyển vào từ ngoài cửa, người chuyển nhỏ giọng nói với người được chuyển: "Lén đưa chiếc nhẫn này cho Trì thiếu, để anh ta tạm dùng nó thay thế, cứ nói là anh ta tặng, đừng để Lý đại tiểu thư không thoát ra được."
Hơn nữa những người chuyển chiếc hộp gấm từ đầu này, lại là những người đứng xung quanh cục trưởng Lý, động tác thần bí lén lút, không khỏi khiến cục trưởng Lý sinh lòng nghi ngờ.
Rất nhanh, hộp gấm được chuyển đến đám người đang ồn ào, lại chuyển đến tay cô gái mặt bánh kia, cô ta uống nhiều rồi, còn nhét hộp gấm cho tiểu Trương uống càng nhiều hơn, giọng nói căn bản không biết đè thấp, người xung quanh đều nghe thấy cả.
"Lén đưa chiếc nhẫn này cho Trì thiếu, cứ nói là anh ta tặng, đừng để Linh nhi của chúng ta mất mặt trước mọi người!"
Lời này lập tức tạo nên một tràng cười xung quanh, những người đứng hơi xa một chút còn không nghe rõ, hỏi: "Thứ gì vậy? Thần bí như thế? Có phải là nhẫn Trì thiếu tặng không?"
Tiểu Trương đã lên cơn say lập tức giơ cao hộp gấm, lớn tiếng nói: "Nào phải do Trì thiếu của chúng ta chủ động tặng chứ? Là vừa rồi có người lén chuyển vào, nói là để Trì thiếu của chúng ta nhận, rồi giả vờ tặng cho Lý đại công chúa, mẹ nó đúng là trò hay ha ha ha..."
Mặt Lý Chi Linh lập tức đỏ bừng, vội mở miệng giải thích, lại bị tiếng cười đùa của đồng nghiệp Trì Sính đè xuống.
Không biết ai mở hộp gấm ra, lấy ra một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này lập tức bị mọi người tranh nhau, người biết nhìn hàng vừa nhìn đã nhận ra, cũng chỉ đáng một trăm tệ, nhưng kiểu dáng hoàn toàn không sai lệch với Lý Chi Linh đã hình dung.
"Cái này là pha lê thì phải? Đâu phải ngọc lục bảo chứ?"
"Tôi thấy thật sự có hoa văn hình rắn."
"Nhìn bên trong này, a, là logo của Linh nhi."
"Linh nhi, chẳng lẽ chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn mà cậu nói Trì thiếu muốn tặng cho cậu sao?"
Lý Chi Linh xấu hổ bực bội khó nén, còn chưa phát tác, tiểu Trương đã nóng ruột trước, "Trì thiếu của chúng ta có thể lấy hàng rẻ tiền này đi lừa người khác sao? Các cô cũng thật là, diễn kịch cũng không chuyển hàng thật, không phải cố ý muốn hủy hình tượng của Trì thiếu sao?"
Lúc này, đám khêu mật quanh Lý Chi Linh liền vỡ tổ.
"Chuyện gì vậy chứ? Không phải nói là Trì thiếu chủ động tặng sao?"
"Cậu nhìn gương mặt của Trì thiếu đi, giống muốn chủ động tặng sao? Ngay cả nhẫn anh ta cũng nói là không biết."
"A, hình như thật sự không rõ ràng như Linh nhi nói, lẽ nào?"
"Xuỵt... đừng nói bậy, cứ coi như không biết đi."
Lý Chi Linh không khống chế được cảm xúc bước lại chỗ Trì Sính, tức giận nói: "Trì Sính, anh có ý gì?"
Trì Sính sầm mặt vặn ngược: "Cô có ý gì?"
"Anh đã làm gì trong lòng anh tự biết rõ!" Lý Chi Linh chảy nước mắt trước mặt mọi người: "Không thích tôi, lúc trước cần gì phải nhận đồ tôi tặng anh? Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào giả dối như anh, giả dối!"
Trì Sính trực tiếp móc hai xấp tiền trong bóp đặt lên bàn, ung dung mở miệng: "Nhẫn tôi mua, còn lại cứ coi như tôi trả cho đồ ăn vặt cô đã mua cho tôi, nếu không đủ sau này bù thêm."
Lý Chi Linh tức giận dậm chân mắng chửi: "Trì Sính, anh dám gạt tôi, anh là đồ vô sỉ, tôi hận anh!"
Trì Sính không để ý đến cô ta, lạnh mặt đi qua đám đông, trước khi đi còn không quên chào cục trưởng Lý một tiếng.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Trì Sính sẽ gặp chuyện, không ngờ cục trưởng Lý lại chủ động đứng lên kéo tay Trì Sính, vẻ mặt áy náy nói: "Tiểu Trì à! Linh nhi nó là do chúng tôi chiều hư, cậu đừng để trong lòng."
Vợ cục trưởng cũng đầy xấu hổ, bà vẫn luôn ngồi cạnh cục trưởng Lý, màn những người đó lén lút chuyển hộp gấm bà thấy rất rõ, con gái của mình làm ra chuyện này, quả thật khiến họ không còn mặt mũi nào.
"Đúng vậy, con gái mà, ít nhiều gì cũng có lòng hư vinh."
Trì Sính không nói gì, đi thẳng ra khỏi cửa sảnh tiệc.
Lý Chi Linh vừa khóc vừa la: "Ba, anh ta ăn hiếp con ba cũng không quản sao?!"
Cục trưởng Lý xanh mặt: "Ba nên quản con thì có!"
"Ba, ba cũng cảm thấy con vô lý gây sự sao?" Lý Chi Linh hỏi.
"Ba cũng muốn tin con gái của mình, nhưng con chịu yên sao?" Nói đến chuyện này cục trưởng Lý liền nổi giận, "Chuyện về con dính lấy Trì Sính nhà người ta đã lan truyền ra hình ra dạng trong cục rồi, tạo nên ảnh hưởng xấu cỡ nào con biết không? Ba vẫn luôn nhịn không nhắc đến, con còn càng quậy càng không biết dừng..."
Lý Chi Linh bừng tỉnh nhận ra, đây là kẻ câm chịu thiệt.
"Ba cho con biết!" Cục trưởng Lý nghiêm giọng cảnh cáo Lý Chi Linh: "Sau này đừng mong bước vào cục nửa bước, nếu ba còn nghe thấy lời đồn thổi nào về con và Trì Sính, nhất định không bỏ qua dễ dàng."
Lý Chi Linh khóc la: "Yên tâm, ba muốn con đi con cũng không đi, đánh chết con cũng không đi!"