Thời gian nghỉ ngơi của hai người vẫn như bình thường, nên đi làm thì đi làm, nên về nhà thì về nhà, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, chỉ là không còn giao lưu không còn làm tình.
Trì Sính không phải muốn ra vẻ cho Ngô Sở Úy xem, để cậu phản tỉnh ra gì đó từ chuyện này. Đấu tranh tâm lý của hắn bây giờ, hệt như lúc đánh Ngô Sở Úy xong không dám nhìn cậu. Tảng đá cứng ngàn năm này, ngay cả búa bổ đục đẽo đều bình an không thương tích, ác ở chỗ chỉ một ánh mắt uất ức của ai đó, lại khiến nó trên bờ nứt vỡ.
So với sự giãy dụa của Trì Sính, Ngô Sở Úy ngược lại nhẹ nhõm hơn nhiều, không để ý thì không để ý, tôi còn vui vì được yên tĩnh. Cũng không biết có phải do ám thị tâm lý mà Uông Thạc tạo ra không, Ngô Sở Úy vậy mà lại mơ hồ trông đợi Trì Sính mở lời giảng hòa muộn một chút, kết thúc cuộc sống không bình yên này muộn một chút.
Tiếc rằng, Trì Sính chịu không nổi.
Ba này, tay cọ lên làn da căng chặt trơn mịn không thể tiếp tục mò xuống, bên dưới đụng phải phần mông chắc nịch không thể bốp bốp bốp, không thể lén ăn mặn lúc đi làm, không thể ăn tối trần trụi sau khi đi làm về, máy ảnh đã bỏ mặc rất lâu, quần hở đáy trong tủ không biết cho ai mặc, cuộc sống như vậy sao mà chịu cho nổi?!
Điểm quan trọng nhất là, hôm nay hắn đi thăm bà Ngô, bà hễ mở miệng ra là nhắc đến con trai mình.
Thế là, Trì Sính động tay chân vào ống nước ở phòng tắm.
Khi Ngô Sở Úy tắm, nước lúc lạnh lúc nóng, khi lạnh thì giống như nước đá, lúc nóng lại có thể bỏng một lớp da. Bình thường ở nhà có thứ gì hư đều là Trì Sính sửa, Ngô Sở Úy một là lười làm, hai là không sửa được.
Nhưng cậu ta không muốn chủ động mở miệng nói chuyện với Trì Sính, thế là quyết định tự động thủ.
Tháo vỏ ngoài xuống, phát hiện máy cảm ứng nhiệt độ hình như xảy ra chút vấn đề, thế là cắm bàn chải đánh răng của Trì Sính vào chọc chọc chọc, sau đó rửa rửa lại cho hắn rồi đặt trở về.
Cảm giác sửa tốt rồi, đạy nắp lại tiếp tục tắm.
Ừm, độ ấm hình như rất vừa.
"A a__!!"
Không đến mười giây, Ngô Sở Úy bị bỏng giật bắn, nhảy vọt ra cửa, đấu tranh tâm lý một lúc, len lén hé mở cửa, con mắt to xoay tròn liếc ra ngoài.
Trì Sính đang ngồi trên sô pha chơi máy tính, gương mặt như được điêu khắc lộ ra khí chất cuồng bạo.
Ngô Sở Úy thanh giọng, không nói ra tiếng, quay đầu lại nhìn, phòng tắm hầm hầm hơi nóng, đã có thể chưng bánh bao luôn rồi. Thế là lại quay đầu qua, khổ sở mở miệng: "Máy nước nóng hư rồi."
Qua hồi lâu, Trì Sính mới đứng lên, cất bước vững vàng vào phòng tắm. Trước tiên khóa van lại, bắt đầu sửa máy nước nóng, vốn một phút là có thể làm xong, nhưng cứ lách cách lách cách gần mười phút.
Ngô Sở Úy có chút nôn nóng, đi qua xem thử.
Trì Sính liếc mắt nhìn, Ngô Sở Úy ngồi xổm bên cạnh hắn, bên dưới đang lộ cậu nhỏ.
Không phải Ngô Sở Úy cố ý quyến rũ Trì Sính, vì trên người cậu đầy bọt, không cách nào khoác áo lên. Hơn nữa cậu muốn xem thử Trì Sính sửa thế nào, lần sau ống nước có hư nữa thì có thể tự lực cánh sinh.
Đang nghĩ thế, nước chảy, nhiệt độ hồi phục trạng thái dễ chịu.
Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính một cái, muốn nói gì đó mà nói không nên lời.
Trì Sính ấn cậu xuống, làm như không có chuyện gì cọ tóc rửa mông cho cậu.
Da thịt căng cứng đột nhiên thả lỏng, quả nhiên, Uông Thạc vẫn đánh giá cao cậu rồi, bảy ngày? Bây giờ chỉ mới ba ngày, Trì Sính đã dễ dàng tha thứ cho cậu.
Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót không tên.
Trì Sính cho rằng Ngô Sở Úy vẫn còn đang ghi thù vụ đánh kia, thế là xoa mông cậu, trầm giọng hỏi: "Còn đau sao?"
Ngô Sở Úy khó chịu đáp lại: "Đã không đau từ lâu rồi."
Trì Sính không nói gì nữa.
Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng: " Sao anh không hỏi tôi tại sao hôm đó lại chạy đến chỗ Quách Thành Vũ?"
Trì Sính trầm mặc.
Ngô Sở Úy lại nói: "Tại sao anh không nổi giận với tôi? Không đuổi tôi đi hay chế nhạo tôi?"
Trì Sính hoàn toàn xem những câu chất vấn của Ngô Sở Úy là làm nũng, hắn cho rằng Ngô Sở Úy chỉ muốn nghe hắn nói một câu "tôi không nỡ" hoặc " tôi đau lòng" này nọ. Vì không nói ra được, thế là hắn trực tiếp dùng hành động chứng minh, hôn hít liếm láp, xoa đỉnh cọ ngâm...
Ngô Sở Úy phát hiện, Trì Sính đối với cậu thật sự đủ dung túng, đủ bình tĩnh, bất kể xảy ra chuyện gì, đều có thể phát ngôn cẩn thận, một cây jj giải quyết tất cả vấn đề.
Trước khi ngủ, Trì Sính phát hiện khóe miệng Ngô Sở Úy nhếch lên, nhưng lại không giống đang cười.
"Sao còn chưa ngủ?" Trì Sính nâng má Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy quay đầu nhìn Trì Sính, ánh mắt nóng cháy.
"Tôi đang nghĩ dáng vẻ anh lúc càm ràm."
Trì Sính lập tức đáp lại: "Uông Thạc từng tìm cậu?"
Đã bảy năm rồi, chỉ dựa vào một chữ "càm ràm" đã có thể nghĩ đến đối phương, sự ăn ý đáng sợ này, khiến Ngô Sở Úy không thể không tin lời của Uông Thạc toàn bộ là thật.
"Tôi đã nói với cậu rồi." Trì Sính rất dứt khoát: "Tôi chỉ nhớ mãi không quên chuyện đó, chứ không phải người. Nếu tôi không thích cậu, bây giờ đã có thể đạp cậu ra ngoài cửa, không cần bất cứ lý do nào."
Trì Sính nói nhiều như thế, Ngô Sở Úy chỉ nghe được một chữ - thích.
Hình như, thật sự chưa từng nghe Trì Sính nói qua chữ "yêu" đó.
"Tôi tin anh."
Ngô Sở Úy cười cười, đưa tay móc cổ Trì Sính, tiếp tục làm.
...
Mấy ngày sau, Trì Sính phát hiện Ngô Sở Úy thay đổi rồi.
Cậu không còn ngủ nướng, không còn cần Trì Sính phải dán tay lên mông mới ồn ào thức dậy, mà tinh thần phấn chấn nhảy vọt khỏi giường. Cậu không còn keo kiệt, Trì Sính bảo cậu trả phí điện thoại, cậu nộp một lần năm ngàn tệ, triệt để nhét kín miệng Trì Sính. Cậu không còn kén ăn, chuyên chọn ăn những thứ thanh đạm dễ tiêu hóa, cay nóng rớ cũng không rớ. Cậu không còn thân mật với Túi Dấm Nhỏ nữa, không để ý vụ hễ ra ngoài là bắt chim nữa, xưng hô Nhị Bảo cũng ít nghe cậu gọi...
Điểm quan trọng nhất, bất kể Trì Sính đi sớm hay về khuya, cậu không còn hỏi qua nữa.
Mỗi ngày Trì Sính về đến nhà, đều nhìn thấy một gương mặt tươi cười sáng lạn, quyết không còn gây sự về những chuyện lông gà vỏ tỏi nữa, phối hợp trên giường khá ăn ý. Bất luận Trì Sính đưa ra nhiều yêu cầu ác liệt cỡ nào, Ngô Sở Úy luôn thỏa mãn, bất kể Trì Sính bảo cậu nói nhiều lời dâm đãng thô tục, cậu không hề suy nghĩ đều mở miệng nói hết...
Trước kia Trì Sính cảm thấy Ngô Sở Úy là con lừa, quất một cái đi một bước. Hiện tại cảm thấy cậu là một con rùa, mới thò đầu ra chưa được mấy ngày, lại co vào trong cái mai cứng ngắc kia.
Ngô Sở Úy phát hiện Trì Sính cũng thay đổi rồi, chút tính nóng còn lại của hắn đã không còn, hắn càng lúc càng bình tĩnh, càng lúc càng dung túng cậu. Hắn luôn thúc giục cậu về nhà thăm bà Ngô, còn trong lúc đó hắn đi làm gì, Ngô Sở Úy không hề biết.
Lại một đêm sảng khoái tràn trề.
Sáng hôm sau, người Ngô Sở Úy giống như bị rã xương, nhưng nghe tiếng chuông báo thức, cậu vẫn cố chống đỡ ngồi dậy, nhưng rất nhanh lại bị Trì Sính ấn xuống.
"Ngủ thêm một chút đi."
"Không ngủ nữa." Ngô Sở Úy xoa mắt: "Hôm nay là thứ năm, tôi phải đưa anh đi làm."
"Không cần cậu đưa, cậu thành thật ngủ cho tôi."
Trì Sính xin nghỉ một ngày, ôm Ngô Sở Úy ngủ nguyên buổi sáng.
Ăn cơm trưa xong, Trì Sính nói: "Tối nay phải tham gia tụ hội của bạn hồi trung học."
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trong khoảng thời gian này động tác mà cậu làm nhiều nhất chính là gật đầu.
Trì Sính lại nói: "Nếu thực sự muộn quá thì đừng đợi tôi, về nhà ngủ với mẹ cậu một đêm đi."
Ngô Sở Úy vẫn gật đầu.
Trì Sính nhìn chằm chằm cậu một lúc, hỏi: "Cậu không vui?"
"Không có!" Ngô Sở Úy trông còn hưng phấn hơn Trì Sính: "Bạn học cũ tụ hội rất tốt! Tình bạn tình anh em thời trung học là thuần chất nhất, nhớ đừng cắt đứt quan hệ, sau này có muốn làm quen với những người bạn như thế cũng khó."
Trì Sính không nói gì, quay người về phòng thay đồ.
...
Ngô Sở Úy về công ty, Lâm Ngạn Duệ nói với cậu : "Vừa rồi ngài Uông gọi điện đến, nói giấy dán trên nóc của anh ta đã đổi rồi, muốn đổi luôn kiểu dáng của mấy ngọn đèn đó."
"Anh ta có nói đổi sang kiểu nào không?" Ngô Sở Úy hỏi.
Lâm Ngạn Duệ lắc đầu: "Anh ta nói để anh xem là được."
Ngô Sở Úy cân nhắc một lát, viết đơn đưa cho Lâm Ngạn Duệ.
"Cậu đến kho lấy theo những quy cách này."
Lâm Ngạn Duệ gật đầu, cầm đơn ra ngoài.
Ngô Sở Úy lại đứng lên: "Đợi đã, tôi cùng đi xem với cậu luôn, Uông Thạc đưa cậu chìa khóa rồi sao?"
"Đưa rồi." Lâm Ngạn Duệ đáp: "Lần trước khi lắp đặt đã đưa, vẫn chưa trả lại."
Chiều hơn bốn giờ, Lâm Ngạn Duệ dẫn Ngô Sở Úy đến nhà Uông Thạc, khu nhà này đã có tuổi rồi, vì bên trong đều là kiểu hộ lớn trên ba trăm mét vuông, cho nên toàn là những người quyền quý sống.
Sau khi vào, Lâm Ngạn Duệ và hai nhân viên khác thương lượng nên bố trí ra sao.
Ngô Sở Úy đi qua đi lại các phòng, phòng ngủ còn chưa đụng vào, gia cụ bên trong đều đã hoàn chỉnh rồi, cho nên bình thường Uông Thạc sẽ sống ở đây. Ngô Sở Úy đứng trước cửa sổ chạm đất nhìn ra ngoài, ở không xa chính là cục tài chính, cũng có nghĩa trong nửa năm nay, Uông Thạc không cần ra khỏi cửa, đã có thể thấy bóng dáng Trì Sính ra ra vào vào.
Ngô Sở Úy bước khỏi cửa sổ, ngồi lên sô pha đánh giá quanh phòng ngủ.
Bài trí đều là kiểu dáng lưu hành sáu bảy năm trước, có thể nhìn ra lúc đó hoàn cảnh gia đình của Uông Thạc rất tốt, một màn hình tinh thể lỏng thật lớn treo trên vách tường, phía đưới có máy phát đĩa.
Còn có máy quay phim và máy chụp hình đã có mùi thời gian, đều nằm trong tủ kính trong suốt, khiến Ngô Sở Úy vừa nhìn đã chú ý đến. Thì ra, sáu bảy năm trước, Trì Sính đã có sở thích này rồi.
Ngô Sở Úy bước qua, kéo ngăn tủ phía dưới, mở không ra, ở trên có mật mã.
Biết rõ đây có thể là bẫy của Uông Thạc, nhưng Ngô Sở Úy vẫn quyết tâm chui vào đó.
Hết cách rồi, lực dụ dỗ quá lớn.
Thử tên, ngày sinh của Trì Sính, tên của Uông Thạc, tên của hai người, thậm chí thử luôn tên của Quách Thành Vũ... kết quả vẫn không đúng.
Ngô Sở Úy vừa định từ bỏ, đột nhiên rút gân, đặt chung tên của Trì Sính và Quách Thành Vũ lại với nhau.
Sau đó, vào được rồi!
Ngô Sở Úy bất giác cười lạnh, trong lòng anh chứa hai người, cũng không sợ mệt chết.
Sau đó lấy máy quay phim và máy chụp hình ra, quả nhiên thấy từng chồng ảnh và từng cái đĩa.
Nhưng không có dâm ô như Ngô Sở Úy tưởng tượng, những ảnh chụp này phần lớn đều là hình chụp chung của ba người, mức độ lớn nhất cũng chẳng qua là Trì Sính ôm Uông Thạc, hoặc hôn, tuy không quá mức nhưng rất ngọt ngào.
Sau đó, cậu lại bỏ đĩa vào máy.
Lập tức, Trì Sính và Uông Thạc xuất hiện trên màn hình.
Ngô Sở Úy thắt lòng, đả kích thị giác quá lớn, cái này được quay vào năm đầu họ quen nhau, cũng chính là khi Trì Sính chỉ có mười bảy mười tám tuổi, so với hiện tại cứ như thể hai người. Cho dù lúc đó đã tràn đầy khí thế, nhưng không hề có chút âm u nào, mùi vị mặt trời tỏa khắp người đó chói mù mắt Ngô Sở Úy.
Cậu không cách nào tưởng tượng, Trì Sính có thể lộ ra nụ cười sạch sẽ sảng khoái như thế.
Cậu càng không cách nào tưởng tượng, Uông Thạc lúc đó lại thanh thuần chất phác như thế, Uông Thạc đứng trong đàn rắn, cùng một đàn rắn đùa nghịch hết sức đáng yêu.
Cảnh tượng chuyển sang bờ biển, Quách Thành Vũ giữ máy quay, cho dù ống kính hơi xa một chút, Ngô Sở Úy vẫn thấy được cảnh Trì Sính ôm đầu Uông Thạc, hôn lên tóc mai của cậu ta.
Quách Thành Vũ huýt sáo một tiếng, cao giọng hô: "Này, làm một vài cái cấp hạn chế đi."
Sau đó Ngô Sở Úy thấy áo của Uông Thạc trôi trên sóng biển, liền nhảy qua đoạn này.
Tiếp theo, Quách Thành Vũ cũng xuất hiện trong ống kính, người giữ máy quay đổi thành Uông Thạc. Điều khiến Ngô Sở Úy phải rớt tròng mắt là, Trì Sính thế nhưng lại hát, hơn nữa hát hay như thế, Quách Thành Vũ thì biết khiêu vũ, hơn nữa nhảy lóa mắt như thế. Hai thằng nhóc tuổi trẻ cuồng nhiệt, nhảy nhót trong máy quay, chơi vô cùng High.