"Ngủ đi, đã có ta ở đây rồi."
"Phương Quân Càn, ta yêu huynh..."
Khuynh Vũ... Ta đã rõ rồi.
......
Lòng tôi đau lắm.. đến giờ vẫn chưa lành.. Tôi vẫn không thể khóc...Lần đầu tôi khóc khóc nhiều lắm.. Mỗi một câu một chữ tôi đều khóc... Đến khi đọc lại lần hai.. tôi đau lắm nhưng lần này không khóc nữa... Đau đớn đã đến tận cùng.. chẳng còn một chút cảm gì gì...nữa.. ngàn lưỡi dao đâm vào tim giờ cũng không còn cảm giác....
KHUYNH TẪN THIÊN HẠ- LOẠN THẾ PHỒN HOA.
Sáng sớm hôm sau, Trì Giai Lệ thức dậy xuống nhà, Trì Viễn Đoan vẫn ngồi ở trên cái ghế salon kia, ngay cả tư thế cũng chưa từng đổi qua.
"Ba, sớm vậy đã dậy rồi hả ba?" Trì Giai Lệ hỏi.
Ánh mắt Trì Viễn Đoan lộ ra vẻ phức tạp nhìn chăm chăm vào mặt cỏ ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói rằng,"Ba căn bản là không ngủ."
"Không ngủ?" hai hàng lông mày lá liễu của Trì Giai Lệ nhẹ nhàng cau lại," Vì sao không ngủ?"
Trì Viễn Đoan im lặng không nói chuyện.
Trì Giai Lệ từ trên tầng đi xuống, thăm dò hỏi," Trì Sính đâu?"
"Đi về rồi."
"Hả? Không phải tối qua nó ở nhà hay sao? Về khi nào vậy.?"
Trì Viễn Đoan nhẹ nhàng húp một hớp trà, lại đem chén trà vững vàng đặt ở trên bàn.
"Đêm hôm qua."
Nói xong, ngửa đầu vào thành ghế tựa lưng vào, thở dài một hơi.
Trì Giai Lệ nhìn thấy bộ dáng này của Trì Viễn Đoan, đại khái cũng đoán được vì sao Trì Viễn Đoan lại như thế, trong lòng vừa tức vừa vừa thương, vẫn không trực tiếp làm sáng tỏ chuyện.
Chỉ có thể nghẹ nhàng khuyên nhủ nói,"Ba vào trong ngủ một lát đi."
Trì Viễn Đoan lắc đầu,"Không ngủ, lát nữa ba phải tới đơn vị."
"Để con vào chuẩn bị chút đồ ăn sáng cho ba, ba ăn xong rồi hãy đi."
Trì Giai Lệ vừa muốn xoay người đi vào phòng bếp, đã bị Trì Viễn Đoan gọi lại.
"Con từ từ hãy đi, ba có mấy lời muốn nói với con."
Tuy rằng Trì Giai Lệ đã biết Trì Viễn Đoan muốn nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống cái vị trí đêm qua Trì Sính ngồi, hai chân vắt chéo, ánh mắt hời hợt lười nhác nhìn ông.
"Ba nói đi."
Trì Viễn Đoan sắc mặt cứng lại mở miệng,"Ba không biết con đối với chuyện của thằng em trai con đã biết gì chưa."
Trì Giai Lệ tay mở ra.
"Hoàn toàn không biết gì cả."
Rốt cuộc Trì Viễn Đoan bắt được một đối tượng để phát tiết, đem toàn bộ sự việc vướng mắc, nguyên lý trong lòng đủ các thể loại không thoải mái tất cả nói hết ra. Cuối cùng còn không quên biểu đạt một chút rầu rĩ và thống khổ, mong muốn được con gái an ủi và thông cảm cho mình. (Như oan ức lắm ý ông nội Trì.)
Kết quả, Trì Giai Lệ nghe xong lại là một biểu cảm cũng không có, hết sức điềm nhiên bình thản. ( Vân đạm phong khinh)
"Ba nói với con những lời này thì có tác dụng gì đâu? Tư tưởng về cuộc sống và quan hệ của con với ba không hề giống nhau. Trong mắt của con, Trì Sính làm như vậy căn bản cũng không có cái gì sai, sai là ở chỗ ý thức vấn đề của ba sai. Chọn qua lại với ai hay không qua lại với ai, đó là một quyền lợi căn cản của con người, ba can thiệp áp đặt là ba không tuân theo nhân quyền. Vấn đề mấu chốt của vấn đề không phải là chia rẽ bọn họ như thế nào, mà là như thế nào thay đổi quan niệm ý thức của ba." (Nói không sai tẹo nào.)
Sắc mặt của Trì Viễn Đoan có chút khó coi,"Quan niệm của ba thay đổi thì có lợi ích gì? Quan niệm của cả nhân dân Trung Quốc có thể thay đổi hay sao? Giải thích của con là nghịch lý, ở trong cái thực tế hiện tại không thể áp dụng được, không có chút thực tế khả thì nào."
"Thế nào không thực tế? Xã hội bây giờ nết sống càng ngày càng thoáng hơn, toàn thế giới đều đã khởi xướng tôn trọng đồng tính luyến ái hợp pháp hóa quyền lợi của họ. Tổng thống người ta còn mang phu nhân đồng tính xuất ngoại thăm hỏi nước khác, con trai của ba tìm người bạn trai thì đã làm phiền ba chuyện gì?" (Cái vụ phu nhân đồng tính ở đâu ra thế.. em chưa đọc báo..)
Trì Viễn Đoan khiến cho Trì Giai Lệ tức giận đến không kiêng nể, giọng nói càng phát ra càng sắc bén.
"Sao lại không phiền đến chuyện của ba hả? Tình cảm của nó làm mất hết tôn nghiêm và danh dự của ba, ba bị bao nhiêu ánh mắt khác thường soi mói, làm cho trước mặt người khác không ngốc đầu lên được. Ba đẻ ra nó nuôi nó, cuối cùng còn bị nó đáp lại như vậy?! Con đứng trên quan điểm của nó suy nghĩ, sao con không thử đứng trên quan điểm của ba mà nghĩ thử xem?"
"Đáp lại ba như vậy thì không phải con trai ba hay sao, hay là mấy người xung quanh ba hả, con trai ba vô tình tổn thương ba, những người nhiều chuyện kia mới chính là người làm tổn thương ba. Con nói cho ba hay, mấy cái người đó đúng là ăn no rửng mỡ, người khác yêu ai đến với ai thì ngăn cản miếng cơm gì nhà họ hả? Ba không ngóc đầu lên được là do ba tự hạ mình xuống, ba cứ đường đường chính chính, có ai lại vì con trai ba 'chơi' đàn ông mà ở trước mặt ba mà tát vào mặt không hả?" ( Nói hay nhỉ.. Cảo nam nhân=Làm đàn ông=thao đàn ông= chơi đàn ông)
"Ngay trước mặt thì không nhưng sau lưng thì có!!!" Trì Viễn Đoan hung hăng vỗ bàn một cái,"Con ở nước ngoài hai năm, làm sao lại trở nên ích kỷ lạnh lùng như vậy? Một gia thế lớn như nhà chúng ta, mà bây giờ em trai con làm ra sự tình như thế này, con làm chị nó lại có thái độ như thế này hay sao?"
Trì Giai Lệ cũng đến phát cáu,"Con ích kỷ như thế nào? Con đây không phải muốn khuyên ba suy nghĩ một chút hay sao? Ba nuôi con lớn, còn không biết tính khí con như thế nào? Con cần phải phun ra những lời nhỏ nhẹ ấm áp vô ích hả, ôm ba khóc lóc một hồi mới làm ba vui vẻ phải không?" (Chuyện đã như vậy không thay đổi được sao không vui vẻ chấp nhận nhỉ..)
Người ta nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha, Trì Viễn Đoan thật không biết bản thân một đời trước nghĩ như thế nào nữa.
Trì Giai Lệ thấy trên trán Trì Viễn Đoan nhăn lại khó chịu, tóc bạc như sương, giọng nói mới dịu đi một ít.
"Ba, con nói thật với ba, con ở nước ngoài mấy năm rồi, biết không ít người như vậy, bọn họ cũng có đời sống rất bình thường, lại vô cùng hạnh phúc. Ngay cả những người bình thường không phải gay (dị tính), cũng cả đời không kết hôn. Người ta không khó chịu, lại vô cùng vui vẻ và tự do. Kết hôn có cái gì tốt? Hơn nữa ở Trung Quốc mà kết hôn không khác gì đi chịu tội hả! Ngày lễ ngày tết đi thăm họ hàng bạn bè, nội ngoại, cha mẹ vợ đi đâu cũng phải khép nép khuôn phép! Chăm sóc đủ các thể loại trên trời dưới đất, hai người có thấy vui vẻ hay không?!"
"Con nói kết hôn có cái gì tốt?" Trì Viễn Đoan thực sự rất cứng đầu nói,"Kết hôn chính là để nối dõi tông đường."
"Không kết hôn cũng có thể nối dõi tông đường mà!"
Tay của Trì Viễn Đoan hung hăng đập bàn hai cái,"Hai đứa nó là quan hệ biến thái thì nối dõi tông đường kiểu gì hả? Cậu ta lấy cái gì để sinh cháu trai cho ba.?" (Úy Úy em có đẻ được không nói một câu, ba ba Sính nhiều t*ng trùng như vậy chỉ để lấp cái miệng dâm đãng của em thôi hả.. Kể mà đây là truyện huyền huyễn thì đã tìm được cái lỗ để cho Úy Úy đẻ rồi đấy.. Phí quá phí t*ng trùng đi... *Nước mắt ngắn dài*... )
"Không phải vậy.... ý con là, Ba, ba chỉ là muốn cháu trai thôi hả?" Trì Giai Lệ biểu tình không cách nào hiểu được.
Trì Viễn Đoan càng không hiểu,"Làm sao, ba không thể muốn có cháu trai hay sao?"
Trì Giai Lệ cười lạnh một tiếng,"Có phẩm chất đạo đức của Trì Sính kia,
nó có thể sinh ra được thằng con trai tử tế hả? Ba vẫn còn thấy một mình Trì Sính không đủ để cho ba vui vẻ ầm ĩ hay sao? Còn muốn thêm một đứa nữa hả?"
"Cho dù có có sinh con ba cũng không để nó nuôi, tự ba sẽ giáo dục!" (Thế không phải ba ba Sính đều do một tay ông Trì giáo dục hay sao?)
Trì Giai Lệ lúc này phun ra một câu vô cùng tàn nhẫn.
"Trì Sính chính là một tay ba giáo dục mà ra!" (Con gái ngoan)
Gương mặt Trì Viễn Đoan liền méo mó, ngồi ở ghế trên thở gấp rất lâu, cuối cùng mắt trầm xuống hướng Trì Giai Lệ phất tay một cái.
"Con khỏi nói gì với ba nữa, coi như ba đã nhìn ra, ba nuôi hai con sói mắt trắng." ( Bạch nhãn lang)
Gương mặt Trì Giai Lệ vẻ bất đắc dĩ.
"Ba, con nói ba đúng là tự tìm khổ, cũng sắp sáu mươi rồi, qua vài năm cũng nên về hưu, an ổn hưởng phước không phải tốt sao? Con trai của ba cũng sắp ba mươi rồi, đã sớm có khả năng tự lập, ba còn quản nó làm gì? Biết Trung Quốc vì sao nhiều người ăn bám cha mẹ ko? Tất cả đều là do sự quản lý của những người như ba!"
"Không cần sự quan tâm của ba mẹ, bọn nó cũng có thể kiếm được tiền!"
"Nói không được dễ nghe, ba còn có thể sống được bao nhiêu năm? Ba còn muốn hao phí bao nhiêu thời gian cho nó nữa? Con cũng thấy đủ mệt thay cho ba nữa là!"
"Được rồi, con đừng nói nữa!" Trì Viễn Đoan cắt ngang Trì Giai Lệ, "Ba chính là mang vạ vào thân mà! Ba tận tâm phấn đấu cả đời, chính là vì muốn giáo dục ra hai đứa con thành hai kẻ thù mà, trước khi chết vẫn còn cho mình một cái bạt tai đau đớn!"
Trì Giai Lệ rất khổ tâm mà xoa xoa đầu nói,"Con nói ba, ba đừng như vậy được không? Ba xem xem, con vất vả như vậy trở về thăm nhà, chẳng nhẽ vì muốn nhìn thấy ba như thế này hay sao?"
"Con có thể đi." Trì Viễn Đoan nói, "Đi bây giờ ba cũng không cản con!"
Trì Giai Lệ tức giận đến khó chịu,"Đây chính là lời ba muốn nói?!"'
"Đâu Đâu Quyển Quyển để lại đây cho ba." Trì Viễn Đoan còn nói,"Con không phải nói muốn bản thân được tự do hay sao? Con không phải thích cuộc sống hưởng thụ hay sao? Con cứ hưởng thụ cuộc sống, con cái cứ để ba nuôi.!" (May quá.. đỡ tốn tiền ăn học, lại tha hồ mà hú hí với chồng..)
"Mang theo hai đứa con chính là con đang hưởng thụ một phần cuộc sống." Trì Giai Lệ nói.
Trì Viễn Đoan lập tức tiếp lời,"Quản con trai cũng là hưởng thụ một phần cuộc sống của ba, ba can tâm tình nguyện đem quãng đời còn lại hy sinh để quản lý con trai ba, ba vô cùng thích thú, vui mừng."
"Ba thật là cố chấp!" Trì Giai Lệ nghiến răng nghiến lợi, "Ba sinh ra đứa con như Trì Sính thật là không phải ngoài ý muốn, là do ba mà ra!"
"Đúng vậy, tại ba, tại ba..."
Trì Viễn Đoan miệng lầm bầm, sắc mặt u ám mà hướng cầu thang đi lên.
Ngày thường lưng đĩnh đạc thẳng tắp, hôm nay có phần hơi gù gù, đi vài bước lộ vẻ rất khó khăn. Đi tới cầu thang, còn dùng tay chống tường nghỉ ngơi một lát, mới tiếp tục đi lên.
"Thật chịu không nổi!" Trì Giai Lệ cáu giận mà đi tới trước mặt Trì Viễn Đoan, thỏa hiệp nói,"Được rồi, ba nói thẳng đi, rốt cuộc muốn con làm gì?"
Trì Viễn Đoan có một chút tinh thần tỉnh táo, lưng cũng không còn ê ẩm, chân cũng không còn đau, một mạch có thể leo lên tầng năm.
"Giúp Trì Sính đi thẳng đường, ba thật sự không có cách nào, nếu con muốn ba mẹ sống thêm vài năm, còn liền tự mình trông coi nó đi!"
Trì Giai Lệ vừa nghe ý tứ từ những lời này, chính là muốn để cho cô đối phó với tên tiểu tử kia phải không?
Vì vậy níu Trì Viễn Đoan hỏi,"Người kia tên là gì ạ?"
"Ngô Sở Úy."
"Tên gì không quan trọng hả?" Trì Giai Lệ giận,"Vậy ba muốn con làm sao mà tìm được cậu ta đây hả?"
Trì Viễn Đoan gằn từng chữ nói, "Cậu.. ta... tên... là.. Ngô.. Sở... Úy.."
Khóe miệng Trì Giai Lệ giật một cái, nghe tên này chắc chắn không phải một người hiền lành tử tế gì mà.
Vừa muốn đi, lại bị Trì Viễn Đoan gọi lại.
"Chờ ba một chút."
Hai phút sau, Trì Viễn Đoan đã trở lại, cầm trong tay một túi hồ sơ rất dày.
"Cái này là tư liệu về cậu ta, tốt nhất con nên tìm hiểu một chút về cậu ta hãy ra tay."
Trì Giai Lệ lấy ra vừa nhìn liền kinh ngạc, giỏi thật! Hơn bảy trăm trang!!!!!!!!!
Một trăm trang đầu là tất cả những việc từ thời sinh ra đến giờ của Ngô Sở Úy từng trải qua, có rất nhiều việc ngay cả bản thân Ngô Sở Úy đều đã quên mất, ở đây cũng tuyệt vời mà hiện ra. Bốn trăm trang ở giữa phân tích tính cách Ngô Sở Úy, từ đủ loại sinh hoạt, thói quen đến cá tính của cậu, rồi có cả phẩm chất. Cuối cùng hai trăm trang là do Trì Viễn Đoan tổng kết kinh nghiệm và đề xuất kế hoạch của bản thân, tất cả đều là tất cả đều là Trì Viễn Đoan tự tay viết ra, có đoạn còn đặc biệt dùng bút đỏ gạch chân chú ý.
Ông già này, đúng là rảnh rỗi dễ sợ........ Trì Giai Lệ đầu óc đều hóa đen. Bắt đầu cô ta còn tưởng rằng Trì Viễn Đoan 'Đem việc quản lý con trai như hưởng thụ' chỉ là nói lúc phát bực, hiện tại phát hiện, ông có vẻ thực sự thích thú.