Vốn dự định mua ba cân thịt dê, nghĩ thế liền đổi thành hai cân.
Bước vào một cửa hàng bán thịt, hỏi: "Thịt dê bao nhiêu tiền một cân?"
Chủ tiệm không suy nghĩ nói: "Bốn mươi lăm tệ một cân."
"Mắc vậy sao?" Ngô Sở Úy trợn tròn mắt, "Sao tôi nhớ chỉ hơn ba mươi tệ thôi?"
"Tiền nào của nấy, bốn mươi lăm tệ một cân đều là thịt dê mới mổ, tuyệt đối không trộn lẫn một chút thịt giả nào, không phải tôi nói chứ, với thân phận của cậu bây giờ, chắc không để ý chút tiền đó chứ? Tốn thêm một ít không phải sẽ mua được thứ yên tâm hơn sao? Thịt dê hơn ba mươi tệ một cân tôi đây cũng có, cậu dám mua không?"
Ngô Sở Úy nói thẳng: "Tôi dám, tôi muốn loại hơn ba mươi đồng một cân, mua hai cân."
Chủ tiệm: "..."
Lại vào tiệm rau, chuyên chọn mua rau đặc biệt nhũn, Trì Sính thích ăn nhất là lá hương thung. Vì quá mắc, Ngô Sở Úy nhìn cũng không thèm nhìn, vốn còn muốn mua chút gia vị, sau đó nghĩ lại trong tủ lạnh vẫn còn, nên không tiếp tục tốn tiền nữa.
Cho dù tiết kiệm mọi chỗ, trước khi lên xe Ngô Sở Úy vẫn lầm bầm một câu, mẹ nó, cuộc sống qua không nổi mà, mới dạo một vòng đã mất một ngàn tệ rồi.
Khi ăn cơm, Ngô Sở Úy lại nghẹn một bụng lửa.
Thịt dê để ở bên phía y, mỗi lần đều là y gắp bỏ vào nồi, Trì Sính ra tay luôn luôn nhanh hơn y. Đợi khi đũa của Ngô Sở Úy vươn vào nồi, thì không còn sót chút thịt nào, y chỉ đành thêm vào, kết quả lại chưa kịp gắp đã bị Trì Sính giành mất.
Mắt thấy hai cân thịt dê sắp mất, Ngô Sở Úy vẫn chưa ăn được bao nhiêu.
Thế là bỏ một dĩa rau vào, nói với Trì Sính: "Đừng chỉ lo ăn thịt, ăn chút rau đi."
Sau đó, bản thân dùng đũa bỏ vào nồi hai miếng thịt, trong quá trình chờ đợi không hề buông đũa. Kết quả chỉ mới ngẩn người một chút, miếng thịt trong đũa đã không thấy đâu, ngẩng đầu nhìn, đang bị nhai trong miệng Trì Sính kia.
Thao! Ngô Sở Úy thầm chửi một tiếng.
Đợi bớt giận rồi, muốn gắp đồ, ngay cả rau cũng bị Trì Sính gắp sạch.
Mà sau đó, Ngô Sở Úy liều mạng tranh đoạt cùng Trì Sính trong nồi, một bữa cơm mà cứ như đánh nhau.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy phát hiện gia vị chấm trong chén của mình đã hết, hỏi Trì Sính: "Chỗ anh còn gia vị không?"
Trì Sính thản nhiên lắc lắc túi đựng đã bóp xẹp, sau đó ném vào thùng rác.
Ngô Sở Úy đen mặt đi lục trong tủ lạnh, lục nửa ngày cũng không có, lại vào nhà bếp tìm, cũng không thấy. Cuối cùng hết cách, chỉ đành trộn chao với tương đậu, ghép chung làm đồ chấm.
Trở về phát hiện, trong dĩa chỉ còn mấy miếng thịt, hỏa tốc dùng đũa gắp lên, gần như còn chưa kịp bỏ vào trong nồi đã đặt vào bát của mình.
Trì Sính đối diện trầm giọng nói: "Thịt của cậu còn chưa chín đâu, ăn xong sẽ đau bụng, bỏ vào chần một chút đi."
Bớt giả bộ dùm đi! Thịt mà vào nồi thì chạy không thoát khỏi miệng anh!
Nghĩ thế, gắp tất cả thịt trong chén, quyết tâm nhét vào miệng.
Kết quả, miệng há rộng, thịt lên đến môi rồi, đũa lại bị người ta cướp đi.
Trì Sính thật sự có thủ pháp tốt, giật đũa qua mà không rớt một miếng thịt, nhất tề ném vào nồi. Xong rồi lại lấy ra, bỏ vào chén gia vị của mình chấm chấm, ngay trước mặt Ngô Sở Úy nhàn nhã nhét vào miệng.
Ngô Sở Úy sửng sốt một chút, bốp một tiếng ném đũa.
"Không ăn nữa!"
Trì Sính ngồi đối diện nhìn Ngô Sở Úy một lát, khóe miệng lộ ra nụ cười không dễ phát giác, sau đó lặng yên đứng lên, mở tủ lạnh, như diễn xiếc lấy từ ngăn cách đông bên dưới ra mấy hộp thịt dê.
Đẩy đến trước mặt Ngô Sở Úy, trêu y: "Thật không ăn nữa?"
Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn, không mấy khí thế hỏi: "Ở đâu ra?"
"Cậu nói xem ở đâu ra?"
Trì Sính sớm đã quen, chỉ cần đến phiên Ngô Sở Úy mua cơm, mười lần thì hết chín lần đều ăn không no.
Lại từ trong tủ ở bếp lấy ra rau đã lặt xong từ trước, còn có một cái chén sạch, đổ gia vị hải sản mới mua, thêm một chút nước chấm, đẩy cho Ngô Sở Úy.
"Lúc này không ai giành với cậu đâu, ăn đi."
Ngô Sở Úy cảm thấy cân bằng, chậm rãi ăn thịt, chậm rãi gắp rau.
Thịt dê Trì Sính mua hoàn toàn khác biệt với của Ngô Sở Úy mua, cho dù không phải nhà nghề, Ngô Sở Úy cũng có thể nếm được. Thịt Trì Sính mua vừa mỏng vừa non, vị gây đầy đủ. Mớ rau kia cũng giòn và xanh mơn mởn, vừa nhìn đã biết là rau chất lượng được bầy trên kệ của siêu thị.
Mỹ mãn ăn một bữa, cùng thu dọn chén bát, cùng vào nhà tắm rửa ráy tắm rửa.
Cởi sạch quần áo, vừa mới đứng dưới vòi sen, Ngô Sở Úy đã phải nghênh đón ánh mắt trêu chọc của Trì Sính.
"Cậu xem cậu ăn nhiều đến mức bụng nhô lên rồi kìa."
Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn, lại liếc mắt nhìn bên Trì Sính, không phục nói: "Anh ăn còn nhiều hơn tôi mà! Chỉ là do cơ bụng của anh cứng, không nhô lên nổi mà thôi."
Trì Sính cười dữ tợn, "Sau cơm tối lượng vận động của tôi lớn, cậu vận động nhiều cỡ nào? Tôi cực khổ cày cấy, làm là công việc thể lực. Cậu thì sao? Lên giường nằm đó, chỉ sử dụng miệng, kêu dâm đãng vài tiếng là xong rồi."
Ngô Sở Úy tức giận bất bình, chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp nhất, xối thẳng vào Trì Sính.
Sau đó lại bị Trì Sính ấn lên tường, vòi sen xối thẳng vào khe mông, Ngô Sở Úy giãy dụa uốn éo, mắng chửi liên tục. Trì Sính vặn nước lớn, hung tợn kích thích, quyết không buông tha.
Hai người ồn ào, ngã vào bồn tắm, nửa người Ngô Sở Úy đều chìm trong nước, nửa người thì tựa lên Trì Sính.
"Miệng tôi bị lở rồi." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính đưa tay nâng gương mặt ẩm ướt của Ngô Sở Úy, trầm giọng nói: "Há miệng tôi xem thử."
"Nè, nói chuyện cũng đau."
Người nào đó không an ủi ngược lại đen mặt, "Đau cậu còn ăn nhiều thịt dê như thế? Cậu không biết sẽ nóng trong người sao?"
Ngô Sở Úy cười hê hê, "Thịt dê anh mua rất ngon."
"Ngày mai chuyển sang ăn chay."
Nụ cười trên mặt Ngô Sở Úy lập tức cứng lại, đấm lên bụng Trì Sính.
"Tôi thao, dựa vào cái gì hả? Hễ đến phiên anh mua cơm thì là ăn chay, không phải là muốn lừa tiền của tôi chứ?"
Trì Sính trêu chọc, "Cậu nhiều tiền như thế, không lừa cậu lừa ai?"
"Tôi làm gì có tiền hả, tiền trên sổ sách toàn là của công ty, không phải tài sản cá nhân của tôi."
Trì Sính cười xoa tiểu điểu cho Ngô Sở Úy, vừa xoa vừa hỏi: "Kim khố của cậu giấu không ít tiền đúng không?"
Ngô Sở Úy dựng thẳng hai mày, vội lên tiếng: "Anh đừng có ý đồ với tiền của tôi!!"
"Cậu chính là một tên thiết công kê nam châm." (Thiết công kê: Kẻ keo kiệt bủn xỉn, kê ở đây là gà, thiết công kê có thể hiểu là không thể nhổ nỗi một sợi lông gà nào)
Ngô Sở Úy đỏ mặt, "Có ý gì?"
"Không chỉ không nhả một cọng lông, còn đi hít lông trên người công kê khác."
Ngô Sở Úy đầu tiên là sửng sốt, sau đó hung tợn đá Trì Sính.
Mỗi lần thấy cái kiểu keo kiệt tính toán chi li của Ngô Sở Úy, Trì Sính liền ngứa ngáy, muốn nhổ một cọng lông từ người y, không phải hắn thích cọng lông này, mà là muốn nhìn dáng vẻ đau lòng nhe răng khè miệng của y.
Tắm xong, Trì Sính phun thuốc vào miệng Ngô Sở Úy, vừa phun xong, Ngô Sở Úy liền phi một tiếng, tùy tiện chửi bậy.
"Cái mùi jj gì vậy? Thật khó ngửi."
Trì Sính đen mặt tiếp tục bắn lên miệng Ngô Sở Úy, nói xa xăm: "JJ của cậu là mùi này hả? Nào, để tôi ngửi thử?"
Nói xong đẩy Ngô Sở Úy lên giường, ra vẻ muốn vạch áo choàng ngủ lên.
"Đừng... đừng quậy..."
Ngô Sở Úy vội nắm cổ tay Trì Sính, gấp đỏ mặt nói với hắn; "Không phải anh vẫn luôn muốn một cái quần lông mới sao? Tôi mua cho anh rồi, anh thử xem có mặc được không?"
Trì Sính cầm quần lông lên xem, nhỏ hơn một cỡ, nhưng không lên tiếng, cố gắng mặc vào trong ánh mắt trông đợi của Ngô Sở Úy.
Đúng như nhân viên bán hàng đã nói, loại quần lông cừu này độ giãn cao, mặc vào không có vấn đề gì, eo và chân đều có hơi chật, nhưng cơ bản có thể chấp nhận. Chỉ là quần này quả thật hơi làm người ta khó xử, hai cái nút bị đỉnh ra, có cảm giác như sắp nổ đến nơi.
Ngô Sở Úy cũng phát hiện vấn đề này, trong lòng không nhịn được nghĩ, mẹ nó mọc jj lớn như thế làm gì?
Trì Sính mở miệng: "Nếu cậu không muốn để tôi thảm, tốt nhất nên đổi số lớn hơn."
Ngô Sở Úy không muốn nói đây là hàng giảm giá, lại không muốn bỏ tiền mua cái mới, thế là tháo hai cái nút trên quần Trì Sính, lôi cái đó của Trì Sính ra, để lộ ra ngoài.
Lại hỏi: "Còn nghẹn không?"
Trì Sính lắc đầu.
Ngô Sở Úy có con mắt rất thoáng. "Vậy cứ mặc như thế đi."
Cứ mặc như thế đi... mặc như thế... mặc như...
Trì Sính thò tay xuống dưới, lòng bàn tay đỡ cự long, liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy.
"Nếu tôi mặc thế này ra ngoài, cậu yên tâm sao?"
"..."
Nằm lên giường, Ngô Sở Úy thầm nghĩ: Uông Thạc tặng Trì Sính một con rắn, Trì Sính nuôi đã bảy năm. Vậy nếu mình tặng hắn một cái quần lông cừu, hắn có thể mặc bảy năm không? Nghĩ thế, liền hỏi ra.
Trì Sính nói: "Nếu cậu chỉ mua cho tôi một cái quần này, tôi có thể mặc cả đời."
Một câu nói cảm động tâm phế biết bao, nhưng nghe vào tai của thiết công kê nam châm đó, lập tức biến vị.
Thao, nghe ý này là chê cái này không tốt, còn muốn tôi mua cho cái khác sao?
Sau khi kịch chiến hơn N hiệp, Ngô Sở Úy vẫn có thể nói chuyện với Trì Sính vài câu, chứng minh cái mông sắt sắp sửa luyện thành rồi. Đèn đã tắt, mí mắt cũng sắp nhắm lại, Ngô Sở Úy mới nhớ ra một chuyện.
"Trì Sính, thịt dê nát tôi mua có phải đều bị anh ăn hết không?"
Trì Sính đưa tay đỡ sau gáy Ngô Sở Úy, hỏi: "Đó là nát sao?"
Thật ra mới vừa ăn hắn đã nhận ra rồi, thịt dê không thuần, bên trong có trộn thịt vịt.
Ngô Sở Úy không biết cảm giác của mình là gì: "Làm gì anh phải ăn cái đó. Trong tủ lạnh của chúng ta không phải còn rất nhiều thịt dê loại ngon sao?"
"Tôi dám vứt sao?" Trì Sính thấp giọng nói, "Tôi vứt rồi cậu sẽ liều mạng với tôi, không vứt lại đặt trong tủ lạnh, nói không chừng ngày nào đó cậu lại lén ăn."
Ngô Sở Úy đặc biệt áy náy, nghiến răng nói: "Ngày mai tôi đi đổi quần lông số lớn cho anh."
Trì Sính cười một tiếng: "Bỏ đi, mặc như vậy rất tốt."
"Vậy bên trong anh phải mặc dày một chút, cẩn thận lộ gió."
Trì Sính dùng lòng bàn tay thô ráp cọ cọ sau gáy Ngô Sở Úy, không nói gì.
Ngô Sở Úy xoay đầu, lại nói: "Nếu không thì thế này đi? Không phải anh luôn nói tôi chỉ ăn cơm không làm việc sao? Ngày mai tôi đến hầu hạ anh, anh thấy sao?"
Trì Sính ném qua một ánh mắt cực kỳ có vị đàn ông, "Vậy tất nhiên là tốt rồi."
Thế là, suy nghĩ khác nhau, nhưng đều mang nụ cười giống nhau, hai người ôm nhau ngủ.