Khoảng chừng hai mươi phút sau, Trì Sính lái xe mang theo Ngô Sở Úy tới.
Giống như đã sớm ngờ tới trên xe sẽ có hai người, Cổ Thân đã bày ra vẻ mặt không hoan nghênh.
"Ai cho anh theo tới hả?" Cổ Thân hỏi Trì Sính.
Trì Sính hất cằm, ám chỉ với Cổ Thân là Ngô Sở Úy bảo anh đến.
"Xì....." Cổ Thân còn không tin,"Tôi nói chuyện với cậu ta đừng có dẫn theo anh, cậu ta còn cố ý làm trái ý tôi vẫn cố tình kéo anh đến đây?"
Trì Sính vẻ mặt lười giải thích, sau đó từ túi áo của Ngô Sở Úy móc ra cái bật lửa, châm một điếu thuốc, rồi đứng gốc cây cách xa cậu ta hút. Đèn đường chiếu lên thân hình cao lớn uy vũ mạnh mẽ, lộ ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.
Cổ Thân liếc mắt về phía anh một cái, lại đưa ánh mắt quay lại nhìn Ngô Sở Úy.
"Là anh ta cố ý theo tôi." Ngô Sở Úy vui tươi hớn hở mà nói,"Anh ta lo lắng tôi, sợ tôi với cậu chạy trốn cùng nhau. "
Cổ Thân hoàn toàn không để những lời này của Ngô Sở Úy ở trong lòng, vẫn cùng cậu ta cười toe toét, tay cố ý ôm lấy vai Ngô Sở Úy không coi Trì Sính vào đâu, giống như muốn cho Trì Sính ghen. (Thân Thân ơi.. đáng yêu vãi.. )
Cổ Thân và Ngô Sở Úy đi vào quán ăn một lát sau, Trì Sính dập tắt điếu thuốc, cũng đi theo vào.
Ba người đi đến bàn gần cửa sổ, Cổ Thân cố ý ngồi trước vào bên trong, rõ ràng đang muốn cho Trì Sính ngồi bên ngoài, để cho anh ngồi bên cạnh mình. Ngô Sở Úy ngồi ở đối diện Cổ Thân, ngồi ở bên ngoài, Trì Sính muốn ngồi ở bên trong thì phải di chuyển ghế.
Kết quả, lúc Trì Sính đi tới, bàn tay to của anh đẩy đầu Ngô Sở Úy, trầm giọng nói,"Ngồi vào bên trong đi."
"Anh sao không ngồi bên cạnh cậu ấy đi." Ngô Sở Úy cố ý trêu chọc Trì Sính.
Cổ Thân lập tức nhanh chóng phản ứng ngồi ra ghế bên ngoài, vẻ mặt ra vẻ chẳng thèm,"Tôi không muốn ngồi bên cạnh anh ta."
Trì Sính giống như không nghe thấy, ánh mắt hung hăng mạnh mẽ nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy lập tức vâng lời di chuyển vào ghế bên trong, Trì Sính cùng cậu ta ngồi bên cạnh nhau.
Ngô Sở Úy vừa mới ngồi xuống một lát, người phục vụ đem menu lên.
"Ăn cái gì?" Cổ Thân hỏi Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy còn chưa lên tiếng, Trì Sính đọc lên mấy món ăn, đều là món Ngô Sở Úy thích ăn nhất.
Cổ Thân hừ lạnh một tiếng,"Tôi hỏi anh hay sao? Tôi hỏi tiểu Ngô."
Ngô Sở Úy nói,"Cứ gọi những món đó đi."
"Tôi nói cậu có chút tiền đồ một tý được không hả?" Cổ Thân nheo lông mày,"Anh ta gọi cái gì liền ăn cái đó hả? Có tôi đây rồi, còn bị ức hiếp thế hả? Gọi món cậu thích ăn đi!"
"Đây vốn là món tôi thích ăn." Ngô Sở Úy lấy tay ôm lấy vai Trì Sính, vui tươi hớn hở mà nói với Cổ Thân,"Anh ta đối với tôi rất tốt, tôi thích ăn cái gì anh ta đều biết."
Cổ Thân lại đem những lời này không mấy bận tâm, còn dùng ánh mắt rất đồng tình nhìn Ngô Sở Úy. Giống như buổi nói chuyện này Ngô Sở Úy là cố ý lấy lòng Trì Sính, giống như rất sợ Trì Sính trở mặt.
Chờ món ăn bưng lên, Ngô Sở Úy chú ý tới dây chuyền trên cổ Cổ Thân, không khỏi cười cười.
"Ôi, trên cổ cậu cũng có một cái hả?"
Cổ Thân lập tức đem mặt có chữ viết lật qua, ý tứ rõ ràng là không muốn cho Ngô Sở Úy nhìn, nhưng trong lòng lại muốn dụ dỗ Ngô Sở Úy nhìn.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy thuận theo ý của cậu ta, với tay qua, lật mặt dây chuyền lên.
"Yô! Đây không phải là chữ 'Sính' hay sao?"
Cổ Thân ho nhẹ hai tiếng, cố ý đem khuôn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ như không muốn quay mặt lại.
"Tôi không biết mặt trên viết cái gì, người nào đó đưa cho tôi, cũng không nói trên đó khắc chữ gì."
Nói xong, Cổ Thân mới phát hiện trên cổ Trì Sính cũng đeo một cái.
Ngô Sở Úy cũng đem mặt dây chuyền có khắc chữ của Trì Sính lật ngược lại, cố ý không cho Cổ Thân nhìn, còn quay sang Cổ Thân khiêu khích hỏi,"Biết mặt dây chuyền này của Trì Sính khắc chữ gì trên đó hay không? Nhất định không nói cho cậu nghe."
Trong lòng Cổ Thân vui vẻ ngân nga, miệng mím chặt lại, vẻ mặt tỏ ra không có chút nào tò mò muốn biết.
"Chẳng muốn biết."
Ngô Sở Úy cố ý hỏi,"Cậu là chẳng muốn biết hay đã biết rồi?"
"Tôi biết cái gì?" Vẻ mặt Cổ Thân lại tỏ ra bình tĩnh không chút biến động,"Tôi nào biết người kia làm hai cái? Tôi mà biết là một đôi, nhất định sẽ không đeo, thật giống như hai người có cái gì đó."
Ngô Sở Úy cười xấu xa hỏi,"Hai cậu có cái gì hả?"
Cổ Thân cầm đũa gắp một miếng thịt lấp vào miệng Ngô Sở Úy.
"Cậu ăn cơm đi!"
Vẻ mặt Trì Sính tương đối bình tĩnh, hoàn toàn giống như không hề quan tâm một chút nào. Kỳ thực thì trong lòng như có vuốt hổ cào xé, lồng ngực bùng lên một quả cầu lửa, bực bội không thể nói rõ mọi chuyện, lại còn hành vi đem chồng mình làm mối cho người khác.
"Tôi vào nhà vệ sinh một chút."
Cổ Thân cũng muốn đứng lên, cố ý đi từ từ theo Trì Sính, muốn nhân cơ hội lật xem mặt dây chuyền trên cổ Trì Sính. Kết quả Ngô Sở Úy cũng ngay lúc này đứng lên, đột nhiên khẽ nhếch cánh tay nắm lấy Cổ Thân, lôi cậu ta cùng nhau đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi đi vào, Cổ Thân cố ý ở bên trong lề mề thật lâu, cũng không biết đang chờ cái gì, đến khi giọng của Ngô Sở Úy vang lên ở bên ngoài, hỏi Cổ Thân có phải bị són hay không, lúc này Cổ Thân mới kéo kéo quần lên đi ra.
"Cậu đó, nước tiểu cũng phải vẩy sạch hả? Sao lâu như thế hả." Ngô Sở Úy hài hước nói.
Cổ Thân không nói gì, đi theo Ngô Sở Úy đi về bàn ăn.
Đi tới bên cạnh Trì Sính, Ngô Sở Úy cố ý ngáng chân Cổ Thân một cái, lực cũng không phải quá lớn, động tác cũng rất rõ ràng. Cổ Thân là cảnh sát, cũng được huấn luyện rất nhiều, về cơ bản thì thủ đoạn nhỏ bé này của Ngô Sở Úy không trị được cậu ta, nhưng cậu ta lại cố ý ngã vào người Trì Sính một cú ngã vô cùng đẹp mắt.
Đôi đũa trên tay Trì Sính chưa từng động đậy một cái, sắc mặt vẫn cứ lạnh lùng như trước vô cùng vững vàng.
Tay của Cổ Thân chạm đến cơ ngực rắn chắc của Trì Sính, tim đập loạn một trận. Tay nhân tiện mân mê lên, muốn thừa dịp trong nháy mắt đem dây chuyền trên cổ Trì Sính lật lại, lại bị Ngô Sở Úy trêu chọc một tiếng liền ngừng lại.
"Chậc chậc..... Ý này là thế nào hả? Ôm ấp yêu thương hả?"
Cổ Thân lập tức ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo một chút, ánh mắt bén nhọn chuyển sang Ngô Sở Úy. Thấy Ngô Sở Úy cười toe toét, lập tức đẩy cho cậu một cái, động tác mạnh mẽ. Ngô Sở Úy không kịp phòng bị, cả người ngửa ra sau. Trì Sính đặt đũa xuống, hai bàn tay to đỡ hông của Ngô Sở Úy, vừa kịp không để cậu ngã xuống.
Lúc ngồi xuống, Ngô Sở Úy cảm thấy rõ ràng Trì Sính tức giận.
Nhưng cậu thích nhất là vuốt râu hổ, hơn nữa lại không phải con hổ bình thường, mà là đang vuốt râu mãnh hổ.
Cổ Thân cũng là cố ý đẩy, cậu ta muốn xem, Trì Sính đối với ai ngã cũng đỡ hay không, Trì Sính có thể không đếm xỉa đến Ngô Sở Úy hay không. Sự thực chứng minh, thái độ của Trì Sính không phải 'ôm ấp yêu thương' gì với cậu. Mà là đối với ai ngã anh cũng sẽ đỡ.
Nhưng Cổ Thân thích nói mấy lời trái với lòng.
"Tôi nói này, Trì Sính, anh thật bất công. Cậu ta ngáng chân tôi anh cũng không để ý, kết quả tôi đẩy cậu ta một cái, anh liền đưa tay đỡ cậu ta."
Ngô Sở Úy cười nhìn sang Cổ Thân cho đáp án,"Đương nhiên, Trì Sính yêu tôi thế đó, rất sợ đầu tôi bị đập xuống đất. "
Cổ Thân chỉ cười không nói, vẫn nghĩ những lời này của Ngô Sở Úy xem như trêu chọc, phối hợp với vẻ mặt giả vờ nôn mửa.
Ngô Sở Úy vừa mới ăn hai miếng, miệng lại không chịu để yên, quay sang Trì Sính nói,"Người ta trong trại tạm giam chăm sóc anh như thế, làm sao mà anh không mời cậu ấy một chén hả?"
Trì Sính liếc mắt nhìn yêu nghiệt bên cạnh, lại lần nữa nhịn xuống.
Kết quả, Ngô Sở Úy lại không sợ chết mà tiếp một câu,"Nếu không, làm chén rượu giao bôi đi?"
"Cậu thật xấu xa nha!" Cổ Thân giả vờ giận nhìn Ngô Sở Úy nói,"Hay là tôi với cậu uống một chén đi!"
Ngô Sở Úy mắt lộ ra vẻ sợ hãi,"Vậy không được, Tôi mà uống một chén rượu giao bôi với cậu, không phải Trì Sính giết chết tôi hay sao?"
Cổ Thân chưa uống liền say.
Trì Sính cũng 'Say', tròng mắt đều đỏ ngầu, bên trong con ngươi vân máu nổi lên dữ tợn.
Ngô Sở Úy còn quay sang phía anh hỏi,"Đúng không? Trì Sính?"
Trì Sính không lên tiếng.
Ngô Sở Úy lại hỏi,"Đúng hay không hả?"
Trì Sính không thể nhịn được nữa, quay đầu liền nói một câu.
"Cậu còn nói thêm một câu nữa, về nhà tôi 'thao' cậu đến khóc."
Ngô Sở Úy mặt ngoài tỏ ra bị ức hiếp, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý thích thú.
Cổ Thân ngồi đối diện Ngô Sở Úy bênh vực kẻ yếu,"Này, tôi nói cho anh biết, Trì Sính, anh có thể nói như vậy hay sao? Tiểu Ngô nói cái gì hả? Không phải chỉ đùa một chút thôi sao? Anh đó, có cần khó khăn vậy không? Anh có đúng hay không trong lòng có.........."
Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, liền thấy Trì Sính thô bạo hôn một cái lên miệng Ngô Sở Úy, rất thẳng thắn!
Cổ Thân cứng đờ lại, hơn nửa ngày mới mở miệng.
"Hai người......."
Ngô Sở Úy rất tự nhiên nói,"Không phải lúc đầu tôi nói với cậu hay sao? Trì Sính lo lắng tôi, sợ tôi với cậu chạy trốn, cậu không hiểu ý hay sao?"
Khuôn mặt Cổ Thân đều tái xanh.
Ngô Sở Úy lại nói,"Không phải tôi nói anh ta yêu tôi hay sao? Như vậy còn chưa đủ trực tiếp hay sao? Sao cậu lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc? Chẳng lẽ cậu hiểu lầm ý tôi?" (Ác quá )
Cổ Thân một chữ cũng không nói ra được.
Ngô Sở Úy quay sang cậu ta cười cười, lôi Trì Sính đứng dậy, giọng đặc biệt thành khẩn,"Thật sự, tôi rất cảm ơn cậu, khi Trì Sính ở trong trại tạm giam cậu đã chăm sóc giúp đỡ anh ấy."
Cảm ơn....... Giúp đỡ...........
Cổ Thân thấy hai chữ này chính là hai cái tát đánh lên mặt mình, mỗi bên một cái.
Sau đó, cậu ta đột nhiên cảm giác cổ trống rỗng, tay sờ một cái, mặt dây chuyền biến mất.
Lại nhìn lên phía đối diện, trên cổ người ta mỗi người đeo một cái, tất cả đều lật mặt khắc chữ lên.
Một chữ 'Sính' một chữ 'Úy', đây mới gọi là một cặp.
Cổ Thân đột nhiên nhớ tới lúc Ngô Sở Úy ngáng chân cậu, đây chính là một cái bẫy, nhưng mà không phải để cho cậu cùng Trì Sính 'Ôm ấp yêu thương', mà là đang muốn 'mượn gió bẻ măng' lấy lại sợi dây chuyền trên cổ cậu.