Ở trước mặt Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy chưa bao giờ gọi điện liên lạc với Trì Sính, mỗi ngày đều thở dài than ngắn, kêu than trời đất. Sau lưng Khương Tiểu Soái liền lập tức gọi điện cho Trì Sính, hớn ha hớn hở, vặn vẹo ngây ngẩy kêu ca.
Trái với Khương Tiểu Soái nôn nóng kích động, thì Ngô Sở Úy lại vô cùng bình tĩnh, không gấp gáp.
Khương Tiểu Soái cho rằng giam Ngô Sở Úy ở đây, Trì Sính nhiều lắm nhẫn lại được vài ngày, sẽ đến đón Ngô Sở Úy trở về. Nhưng chiêu này của cậu căn bản không dùng được, Trì Sính lần này quyết tâm làm người đàn ông tồi tệ, đối với tình hình của Ngô Sở Úy chẳng hỏi han.
Có một người thất tình bên cạnh, Khương Tiểu Soái cũng không dám thường xuyên liên lạc với Quách Thành Vũ, lại càng lại không dám đến nhà Quách Thành Vũ, sợ Ngô Sở Úy nhìn thấy lại buồn bã đau khổ. Trước đây nghĩ Quách Thành Vũ thật chướng mắt, để anh không làm phiền còn xù lông trợn mắt không thương tiếc mà mắng chửi, xua như xua tà, đuổi như đuổi ma, giờ thì mấy mày liền không có động tĩnh gì, đúng là có chút nhớ anh ta.
Có một câu nói vô cùng chính xác, đàn ông giống như mợ cả*, đến ngày không đến thì mong ngóng, đến khi đến rồi thì lại thấy khó chịu phiền phức. (Mợ cả*= Kinh nguyệt)
...
Nếu nói nhớ, thì không có ai có thể so được với Trì Sính, anh đối với Ngô Sở Úy nhớ đến mức lục phủ ngũ tạng như bị xé ra.
Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, mà lại giống như yêu đương vụng trộm, thời gian ở bên nhau còn không có, Trì Sính đã không thể đem người trở về, đến điện thoại muốn gọi cũng không thể gọi thoải mái. Khốn khó nhất là buổi tối, t*ng trùng sớm đã đem Trì Sính cắn chết, Ngô Sở Úy bên kia vẫn tiếp tục mà từ chối cuộc gọi.
Cuối cùng, tối hôm đó, Ngô Sở Úy lề mề cũng không được.
Thấy Khương Tiểu Soái đã ngủ say, hô hấp đều đều, Ngô Sở Úy một mình đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Bồn tắm xả đầy nước, hơi ấm mờ mờ bay lên, cậu dựa lưng bên bồn tắm, videocall nói chuyện phiếm với Trì Sính.
Trì Sính rất muốn đem Ngô Sở Úy trong điện thoại kéo ra ngoài mà đâm.
"Cậu vẫn chưa xong việc?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói,"Việc này không gấp được, nhanh quá có vẻ không thật, sư phụ tôi cũng là người rất tinh ý, nhất định sẽ phát hiện ra."
"Cho cậu thêm ba ngày, không được tôi lập tức bỏ thuốc sư phụ cậu, trói cậu ta đem đến giường Quách tử." (Hint ngập mặt với anh Quách rồi ba ba ơi... anh em tốt cũng làm gì đến mức thế...)
Ngô Sở Úy bĩu môi,"Anh có tư tư cách gì mà cùng tôi ra điều kiện? Tôi bây giờ đang giúp anh em anh, cũng chẳng phải anh em tôi. Trước không phải anh bảo tôi lấy công chộc tội hay sao? Được chứ! Tôi đã vạch kế hoạch ra cả rồi, hao tổn nhiều tâm huyết như vậy, anh bây giờ lại muốn phá hoại thành quả lao động của tôi!"
"Tôi cho răng kế hoạch lần này của cậu tổn thất quá lớn, không đáng giá." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nheo lông mày,"Ba ngày rất hà khắc rồi, năm ngày có được không?" (Úy úy muốn t*ng trùng cắn chết ba ba Sính đây..)
"Tôi chỉ có thể xa cậu ba ngày nữa, chỉ có thể là ba ngày, cậu xem thế có phù hợp không?" Trì Sính thái độ cứng rắn.
Ngô Sở Úy buồn bực cầm lấy một hộp sữa, ừng ực tu hai hơi, bổ sung năng lượng. Cậu bạn ngày giả bộ không có khẩu vị ăn uống, đến cơm cũng không dám ăn nhiều, kết quả đến thời điểm này đói bụng không ngủ được. Hôm nay cũng không tệ lắm, Khương Tiểu Soái lấy sữa tươi tắm, may vẫn còn dư một hộp, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng giải được cơn thèm.
Bởi uống quá nhanh, bên mép của Ngô Sở Úy để lại một vòng sữa đọng lại. Nhìn vừa ngây thơ vừa lẳng lơ.
"Bên mép có sữa, liếm." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy vươn đầu lưỡi tìm xung quanh môi một vòng.
Một vòng này trực tiếp đem con sói dâm trong lòng Trì Sính thả ra.
"Còn nữa không?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói,"Có, cậu lại liếm đi."
Ngô Sở Úy lại lè lưỡi liếm liếm.
"Con mẹ nó, tôi thật muốn đâm cậu!" Trì Sính nhịn không được mà bạo phát thô tục.
Ngô Sở Úy lười biếng híp mắt hướng về điện thoại, sâu kín nói,"Đến đâm thôi!"
Anh không phải là bay trên trời, hay chui xuống đất, không gì là không làm được hay sao? Có bản lĩnh đến đâm thôi!"
Trì Sính vứt ra một câu đầy khí phách, mạnh mẽ.
"Cậu chờ, ba ngày sau." (Vỡ mặt nhé Úy Úy của ta.. )
Ngô Sở Úy vừa nghĩ, ba ngày sau lại phải lần nữa đi vào hang cọp, nhanh mà tranh thủ thời cơ này bắt nạt Trì Sính đi.
Vì vậy, ghé vào thành bồn tắm nằm lên trên, dâm đãng lẳng lơ, mắt đưa tình nhìn Trì Sính.
"Tôi không kịp đợi làm sao bây giờ?"
Trì Sính giọng nói cũng khàn khàn đi,"Cậu như thế này mời gọi tôi, không sợ tôi ngay bây giờ đi tìm cậu?"
Ngô Sở Úy không đứng đắn, tùy tiện hờ hững cười, cợt nhả.
"Anh không do dự không đến làm cho cố gắng của tôi thất bại trong gang tấc."
Trì Sính thật muốn đem cái miệng dâm đãng này của Ngô Sở Úy đâm mạnh mẽ cho nhừ tử.
"Vậy cậu có chịu được tủi thân khi không có cây JB của tôi không?"
Ngô Sở Úy nghe được những lời này của Trì Sính, cố ý đem điện thoại hướng xuống phía dưới, để cho anh thấy núm vú hồng hào của bản thân cậu, sau đó thở hổn hển nói,"Tôi với anh không phải cùng nhau tủi thân hay sao?"
(À hóa ra là đang chatsex... ha ha..)
Trì Sính đã nhìn ra là Ngô Sở Úy cố ý.
Nếu đã như vậy, vậy thì tương kế tự kế, bình thường ở trước mặt anh, cậu ta không dám cợt nhả như vậy, hôm nay thừa cơ hội này cố ý dâm đãng rồi thành nghiện hả.
"Tôi muốn xem cái pín lừa của anh." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính thuận ý của cậu, đưa tay vào trong quần cầm cự long đã dựng đứng kéo ra.
Ngô Sở Úy hô hấp rối loạn, không kìm chế được thở dốc, ừm ừm mấy tiếng.
"Tôi cũng muốn nhìn cái mông của cậu." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy cố ý chặn lại cơn thèm của anh ta,"Không cho xem."
"Nghe lời." Trì Sính giọng nói dịu dàng xuống,"Tay vắt qua khửu chân, quỳ gối trong bồn tắm."
Ngô Sở Úy vốn ban đầu không muốn làm ra tư thế khó như vậy, nhưng vừa nghĩ tới muốn làm cho Trì Sính không dễ chịu, liền có bất cứ giá nào nét mặt phụng phịu làm theo yêu cầu của Trì Sính.
"Cái mông di chuyển hướng qua trước màn hình, tôi không thấy rõ lắm."
Ngô Sở Úy ngoan ngoãn mà vểnh mông qua.
Trì Sính lại nói,"Tách mông ra cho tôi xem một chút."
Ngô Sở Úy quay đầu ném cho Trì Sính một ánh mắt xấu hổ và giận dữ.
Trì Sính suýt nữa bắn ra. (Nhanh thế.. ba ba.. từ từ.. )
Ngô Sở Úy thấy mặt của Trì Sính kiên nhẫn khó nhịn, trong lòng rất có cảm giác thành tựu, do dự một chút vẫn là đem bàn tay đến phía trước , chậm rãi tách hai bên mông ra, lộ ra vách mông sexy và tiểu cúc nóng bỏng, hồng hào chúm chím, hơi co rút, bên ngoài ẩm ướt sáng bóng.
Trì Sính chỉ nhìn thôi mà tròng mắt đều đỏ lên.
"Được chưa?" Ngô Sở Úy có chút mệt mỏi.
Trì Sính nói,"Đâm một ngón tay vào trong, mở rộng ra một chút, tôi muốn nhìn xem những gì bên trong."
Ngô Sở Úy rướn người lại nói một câu.
"Nhét vào không lọt, mấy ngày không đụng, nó lại trở lên khít chặt."
Trì Sính lửa bùng lên, mức độ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.
Kết quả, hai người đang chơi High, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"Đại Úy, đại Úy."
Ngô Sở Úy bất ngờ, cấp tốc đưa điện thoại di động và hộp sữa ném ra ngoài cửa sổ.
Lúc Trì Sính nghe được phịch một tiếng cửa phòng mở, sau đó là tút tút tút tín hiệu máy bận, có hàm ý muốn anh phải chịu đựng qua một đêm dày vò nhất từ lúc chào đời tới nay.
Ngô Sở Úy ngay tức khắc chui vào bồn tắm, đem mặt ngụp trong nước tứ chi tự do mở rộng.
Khương Tiểu Soái gọi vài câu không ai trả lời, cuối cùng cấp bách, một cước đá văng cánh cửa.
"Đại Úy! ! !"
Gào một tiếng hét lên, Khương Tiểu Soái cấp tốc dìu Ngô Sở Úy từ trong nước vớt dậy.
Sau đó, làm sạch khoang miệng cho cậu, hô hấp nhân tạo, xoa bóp lồng ngực nhiều lần, cuối cùng cố sức cõng cậu lên dốc ngược đầu xuống chạy xung quanh phòng, làm cho nước đọng trong miệng Ngô Sở Úy tống ra.
Ngô Sở Úy lấy đâu ra nước đọng? Căn bản là không có dàn dựng, vốn còn muốn giả bộ một lúc, nhưng Khương Tiểu Soái dốc đầu cậu đến độ muốn nôn ra sữa, Vì vậy đành phải yếu ớt mà mở miệng ngăn Khương Tiểu Soái lại.
Đặt Ngô Sở Úy xuống, Khương Tiểu Soái đầu đã đầy mồ hôi.
Thấy bộ dạng sốt ruột của Khương Tiểu Soái, trong lòng Ngô Sở Úy chỉ có một ý nghĩ: Quách tử, anh nha! tốt nhất nỗ lực một chút, nếu không tôi giết chết anh.!
Ngày hôm sau, Khương Tiểu Soái dẫn Ngô Sở Úy đi bệnh viện làm tất cả kiểm tra tổng thể, tốn không ít tiền, Ngô Sở Úy đau lòng xém chút nữa rơi nươc mắt. Càng không ngừng an ủi bản thân: Quên đi, của đi thay người, tiền này coi như lễ vật.
Buổi chiều, Khương Tiểu Soái đi ngay tìm Trì Sính.
Vào phòng làm việc của anh, không nói hai lời, đi tới liền hướng trên mặt của Trì Sính cho một đấm.
Sau đó, tâm tình kích động đến hủy diệt chất vấn Trì Sính,"Đại Úy tự tử anh có biết không?"
Nếu như nói Ngô Sở Úy là ảnh đế, Trì Sính nhất định là lão làng trong ngành diễn xuất.
Rõ ràng tim giật mạnh, lại thờ ơ nhả ra bốn chữ vô cùng nhuần nhuyễn.
"Đã chết rồi hả?"
Khương Tiểu Soái căm hận túm cổ áo sơ-mi Trì Sính, nghiến răng nói rằng:"Đã chết tôi còn có thể đi tìm anh hay sao? Đã chết tôi liền trực tiếp tìm anh cho anh hai dao, làm thành tai nạn y khoa lập tức 'bồi táng' cùng cậu ấy.!" ( *Chôn cùng, nhưng mà xem Võ Tắc Thiên thấy từ 'bồi táng' nghe nó kinh hơn.... )
Vừa nói xong, liền túm hụt áo Trì Sính làm cho hai cái cúc của áo bên trong bung ra, cơ ngực rắn chắc hở ra, bắp thịt màu mật ong vô cùng khỏe khoắn.
Trì Sính đầu tiên liếc mắt xuống cơ ngực mình nhìn qua, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Khương Tiểu Soái, đồng tử ngang nhau cố ý nhìn cậu.
Khương Tiểu Soái có thể đọc không ra ý tứ trong ánh mắt Trì Sính này sao? Lúc này đem tay buông lỏng ra.
"Trì Sính, con mẹ nó anh chính là súc sinh!"( Súc vật)
Trì Sính không nói lời nào, dừng lại đốt một điếu thuốc, xa xôi hỏi,"Tự sát thế nào?Nói tôi nghe một chút."
Khương Tiểu Soái nói: "Suýt nữa chết đuối."
Tuy rằng đây là cách giả vờ tự tử duy nhất không tạo ra tổn thương thân thể, nhưng lòng Trì Sính vẫn như bị dao cứa, xé rách ra, trời mới biết cái người kia có thật sự hay không uống mấy ngụm nước?
Có điều, anh không nhanh không chậm nhả ra một làn khói, cho dù là nhà tâm lý học cũng khó mà tìm ra kẽ hở mờ ám từ anh ta.
Trầm mặc một lát qua đi, Trì Sính đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười của anh trong nháy mắt chọc giận Khương Tiểu Soái.
"Trì Sính, anh rốt cuộc còn có phải là con người không hả?"
Trì Sính nói,"Cậu ta dù cho có ngâm nước như thế nào đi nữa, cũng không ngâm ra được làn da trắng như cậu."
Khương Tiểu Soái máu toàn thân đều đảo ngược.
Trì Sính không để cho cậu bất kể một chút thời gian tiêu hóa cái gì, nói tiếp,"Cậu ta có làm vậy thì cũng là hàng xài rồi. Không giống cậu? Hai chân khép chặt thế này... chỉ có những thứ không thể chạm tới mới khiến người ta thèm khát."
"Trì Sính, tôi mới biết được, hóa ra anh nông cạn như thế.!"
"Đàn ông không phải đều là nông cạn?" Trì Sính nhe răng cười một tiếng,"Cậu đi mua thịt, mong muốn mua thịt tươi hay là mong muốn mua thịt thối, thịt người ta nhai rồi."
Khương Tiểu Soái vẫn là không cách nào tiếp thu,"Chẳng nhẽ anh ở cùng cậu ta cũng chỉ để ăn thịt thôi sao? Giữa các anh không có tình cảm hay sao?"
"Tại sao không có cảm tình?" Trì Sính rộng rãi thừa nhận,"Không có tình cảm tôi đã sớm đá cậu ta! Cũng bởi vì có tình cảm, tôi mới chịu kề cà không nói ra. Nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho tôi yêu thích cậu, không trở ngại tôi mỗi lần đâm cậu ta, trong đầu toàn nghĩ đến cậu."
Khương Tiểu Soái gắng gượng mà lùi hai bước.
Có lẽ lời này nghe vào trong tai người khác thì vô cùng vô liêm sỉ, nhưng đối với Khương Tiểu Soái mà nói, bị đàn ông vứt bỏ chính là kinh nghiệm mà mình đã từ nếm trải. Không thẳng thắn nói lời chia tay mà lại dùng các thủ đoạn ép đối phương từ bỏ, tên súc sinh đó cậu từng yêu sâu đậm.
Cậu không muốn để cho Ngô Sở Úy chịu đau khổ giống như vậy.
Vì vậy cậu gằm từng chữ nói với Trì Sính,"Tôi không có khả năng thích loại người như anh."
Tôi cũng không có khả năng cướp Quách tử của cậu, cho nên tôi không cần cậu phải thích tôi." Trì Sính nói.
Khương Tiểu Soái thở gấp,"Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Trì Sính một tay đẩy Khương Tiểu Soái đến góc tường, bàn tay to nhẹ nhàng bóp cổ họng của cậu.
"Không biết lý do tại sao, Quách tử hay mọi người, tôi đều muốn ngủ. Nhất là cậu, tôi thích chia sẻ cậu với người khác, cậu hứng thú đem Quách tử ngược đãi, khẩu vị của tôi cũng là đem người khác ngược đãi."
Mặt của Khương Tiểu Soái kìm nén từ hồng chuyển sang tím, nghẹn ứ cổ.
Trì Sính lại cảm khái một câu,"Nếu như Ngô Sở Úy có dáng vẻ rụt rè căng thẳng này của cậu thì tốt biết bao! Tôi cũng sẽ không đối với cậu ta không có nửa điểm mong đợi."
"Anh đối với tôi cũng không cần có kỳ vọng, hay mong đợi gì hết! !" Khương Tiểu Soái cáu giận mà đẩy Trì Sính,"Tôi cũng không thanh cao như anh, tôi không biết và không nhớ đã từng ngủ với bao nhiêu người nữa."
"Nói miệng không bằng chứng minh, không bằng để cho tôi tới kiểm nghiệm thân thể." Tay của Trì Sính chậm rãi rời xuống.
Khương Tiểu Soái liều mạng chống cự,"Tôi cho anh biết, Trì Sính, anh tốt nhất đừng ép tôi! Tôi mà điên lên cái gì cũng có thể làm được.!"
Tay của Trì Sính còn chưa chạm đến bộ phận trọng yếu liền ngừng lại, rất hăng hái nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái.
"Cùng nhiều người ngủ qua như vậy rồi mà còn sợ thành ra thế này?"
Khương Tiểu Soái thở gấp, nói không ra lời.
"Cậu để bảo vệ trinh tiết hành động dũng cảm quên mình, Ngô Sở Úy như thế nào lại không học được hả?" Trì Sính nhìn Khương Tiểu Soái trong ánh mắt tràn đầy vẻ khôi hài ám muội.
Khương Tiểu Soái đem nắm đấm nắm chặt kêu răng rắc.
Trì Sính còn nói,"Sau này cậu ít tới tìm tôi, cậu xuất hiện càng thường xuyên tôi lại càng không muốn gặp Ngô Sở Úy."
Khương Tiểu Soái nhẫn nhịn đến xuất huyết bên trong.
"Bất kể như thế nào, xin gặp mặt Ngô Sở Úy một lần, cậu ta hiện tại tâm tình vô cùng sa sút."
Trì Sính vê tắt tàn thuốc, hơi khom người, khuôn mặt đến gần Khương Tiểu Soái, dữ khoảng cách với mặt cậu không được hai cm.
"Nếu như cậu mở miệng, tôi bằng lòng gặp mặt."