Đã cách bảy ngày, lại là cuối tuần, Khương Tiểu Soái trải qua nhiều nghe ngóng, xác định Trì Sính sẽ không xuất hiện ở công ty, cuối cùng mới lê bước chân nặng nề đi thăm đồ đệ, lần này Ngô Sở Úy muốn trốn cũng không trốn được.
Suốt một buổi sáng, Ngô Sở Úy đều không ra khỏi phòng làm việc, vẫn luôn bị sư phụ giảng bài.
"Tôi nói này, cậu làm vậy là sao hả? Lâm thời thay đổi ý kiến cũng không nói một tiếng! Giờ hay lắm, tôi như tên ngốc lao vào nhà vệ sinh, còn thấy cảnh không nên nhìn như thế!"
Ngô Sở Úy bị nói đến mặt ủ mày ê, không đáp tiếng nào.
Khương Tiểu Soái nóng ruột đi qua đi lại trong phòng, sau khi đi vòng vài vòng, lại ngừng trước mặt Ngô Sở Úy.
"Còn nữa, sau khi xảy ra chuyện cũng không thèm thả rắm một cái, tôi gọi điện cậu cũng không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Đã thế lên QQ còn luôn chơi trò ẩn với tôi, cậu đó quên tôi có mật mã của cậu hả, có thể đăng nhập vào tải khoản của cậu?"
Cổ Ngô Sở Úy đã sắp kéo dài đến dưới gầm bàn.
Khương Tiểu Soái bừng bừng lửa giận, mấy hôm nay hắn cũng nghẹn muốn chết luôn, cả ngày ở phòng khám như một đứa con nít, đợi Trì Sính tìm đến báo thù. Kết quả lo lắng sợ hãi, khổ sở suốt bảy ngày, rốt cuộc lại chẳng có chuyện gì, hại mình còn bị dọa phát bệnh.
Trầm mặc hồi lâu, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu.
"Không phải tôi không có mặt mũi gặp anh sao!"
Khương Tiểu Soái đấm mạnh vào lòng bàn tay, "Cái gì không có mặt mũi gặp tôi hả? Cậu và anh ta bên nhau là chuyện tốt mà! Tôi vui mừng còn không kịp nữa! Với trình độ thân mật của hai sư đồ chúng ta, thấy anh ta giúp cậu đi tiểu thì có là gì? Cho dù hai người bắn pháo trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không đỏ mặt!" Nói xong câu này liền đỏ mặt.
Ngô Sở Úy chống trán, vẻ mặt xoắn xuýt đau khổ.
"Mấu chốt là, hai chúng tôi không ở bên nhau."
Sắc mặt Khương Tiểu Soái biến đổi, đôi mắt đỏ bừng trừng Ngô Sở Úy: "Không phải? Tôi nói... cậu đùa với tôi đó hả? Mới tốt vài ngày đã chia tay rồi sao? Vậy không phải tôi đã nhìn uổng rồi sao? Chuốc lo lắng cả tuần, cuối cùng chẳng được tích sự gì?"
Nếu Trì Sính đến tìm tôi báo thù, mẹ nó tôi oan uổng cỡ nào hả!
Đương nhiên, câu này Khương Tiểu Soái không nói ra, sợ phá hoại hình tượng sư phụ anh minh vĩ ngạn của mình.
Ngô Sở Úy nói một câu càng chí mạng: "Hai chúng tôi chưa từng bên nhau."
Khi người ta tức đến một trình độ nhất định, thì sẽ không nổi giận nữa, Khương Tiểu Soái chính là như thế. Hắn phát hiện, Ngô Sở Úy và Trì Sính thật sự là trời sinh một đôi, càm ràm rầy rà không nói, tên này còn độc hơn tên kia. Uống hai hớp nước mát, dập tắt lửa trong lòng, đặt mông ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào Ngô Sở Úy.
"Nghĩa là hôm đó cậu đi rồi thì không nói gì cả?"
Ngô Sở Úy rầu rĩ: "Nói rồi, nên nói đều nói rồi."
"Anh ta không để ý đến?"
Nói đến chuyện này, Ngô Sở Úy thống khổ ôm đầu.
"Tôi đã bóc trần trắng trợn mặt xấu của mình, kết quả anh ta nói, anh ta chính là thích tôi tệ hại như vậy. Anh ta còn đổi tên tài khoản mạng, sửa thành 'cậu là nhóc tệ hại tâm ái của tôi', hình đại diện cũng chính là hai quả trứng. Cũng không biết anh ta cài phần mềm gì, có ẩn cũng bị anh ta thấy được, rảnh là mở cửa sổ nói chuyện, nhưng mở rồi lại không nói, chỉ để tôi nhìn cái tên tài khoản và hai quả trứng đó, rầu chết tôi rồi..."
Khương Tiểu Soái tìm vui trong khổ, cười đến ứa nước mắt.
"Uổng công trước kia tôi khổ tâm tốn sức cải tạo cậu, người ta lại thích kiểu nguyên sinh của cậu hả?"
Ngô Sở Úy đã không còn tâm trạng nào suy nghĩ những chuyện này, con mắt to tròn nay ảm đạm không ánh sáng, mê mang nhìn xung quanh, thống khổ tìm chỗ để dựa dẫm.
"Vậy sau đó cậu có nói với anh ta muốn cắt đứt không?" Khương Tiểu Soái hỏi.
"Ngày ngày nói, luôn biểu đạt ra, nhưng chẳng ích gì, người ta luôn không xem lời tôi ra gì, nên làm gì thì vẫn làm thế thôi!" Ngô Sở Úy hít mũi, "Cả ngày nhìn tôi rèn luyện, để tôi luyện thân thể cho tuyệt lên, đợi anh ta thao."
Khương Tiểu Soái ghé vào tai Ngô Sở Úy nhỏ giọng nói: "Nếu không thì cậu cho anh ta biết mục đích cậu tiếp cận anh ta đi, đảm bảo sau khi biết chân tướng, anh ta sẽ triệt để chết tâm với cậu."
"Nếu tôi không thừa nhận, nhiều lắm chỉ bị bạo cúc, nếu thừa nhận, cả người cũng bị bạo luôn!"
Khương Tiểu Soái cũng rất sầu não: "Ôi... nói cũng phải! Cho dù hai người về sau có bên nhau, chuyện này cũng là một mối họa ngầm."
"Tôi đã muốn thừa nhận từ lâu rồi, nhưng không có gan!" Ngô Sở Úy kéo tay Khương Tiểu Soái, ánh mắt cầu trợ giúp nhìn hắn: "Sư phụ, anh cho tôi mượn lá gan đi, anh trừ tâm bệnh cho tôi đi!"
Khương Tiểu Soái lực bất tòng tâm rút tay mình về, không phải vi sư không chịu giúp cậu, mà hoàn cảnh của vi sư còn nguy hiểm hơn cậu nữa đó!
Hai tiểu tuấn nam tự mua dây buộc mình đang rầu rĩ, cửa lại vang lên.
"Tổng giám đốc, có người tìm."
Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái đồng thời sửng sốt, Khương Tiểu Soái cũng chuẩn bị tâm lý sẽ chui xuống gầm bàn luôn rồi.
"Ai vậy?" Ngô Sở Úy hỏi.
Thư ký nói: "Một nhân viên giao hàng, nói có vài thứ cần ngài đích thân ký tên."
Hai người cùng thở ra nhẹ nhõm, Ngô Sở Úy mở miệng: "Bảo người đó vào đi."
Không bao lâu, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục mang giày da, ngũ quan đoan chính bước vào.
"Ngài Ngô, đây là đồ ngài Trì Sính muốn tôi giao cho ngài, xin ngài phải tự mình kiểm tra. Ngài Trì Sính muốn tôi chuyển cáo cho ngài, nội dung như sau: Bất kể mục tiêu xa xôi bao nhiêu, chúng ta đều có thể biến nó thành một mục tiêu nhỏ, mỗi khi hoàn thành một mục tiêu, chúng ta sẽ gần thành công thêm một bước. Tôi tin chắc, thông qua sự đồng tâm hiệp lực của hai chúng ta, nhất định có thể trừ bỏ mọi khó khăn, đạt được thắng lợi sau cùng."
Ngô Sở Úy nghe mà mắt nhìn thẳng tắp, cái này là đang nói gì thế hả?
Người kia nói xong, mỉm cười theo tính nghề nghiệp, lịch sự bắt tay với Ngô Sở Úy.
"Ngài Ngô, chúc ngài và ngài Trì hợp tác vui vẻ."
Nhân viên đó đi rồi, Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái quay mặt nhìn nhau.
"Chuyện gì thế này?" Khương Tiểu Soái mở miệng trước.
Ngô Sở Úy phất tay, "Tôi cũng không biết, tôi chẳng hiểu anh ta đang nói gì."
Giở trò gì đây hử?
Ngô Sở Úy mang theo nghi hoặc mở giấy gói kín mít, lộ ra cái hộp quà vuông vức, lớn cũng bằng một thùng đồ uống. Mở nắp ra, liếc nhìn một đống đồ bên trong, y liền hóa đá.
Khương Tiểu Soái nhếch môi, lấy từng cái từng cái ra, đặt chỉnh tề lên bàn, nhìn chằm chằm một hồi, không chút dự báo bật cười như điên.
Hắn cảm thấy, quen biết Ngô Sở Úy, là chuyện vui nhất cả đời này của hắn.
Thứ Trì Sính đưa tới, là mười hai cây gậy mở rộng hậu đình, xếp thành hàng theo thứ tự từ cỡ nhỏ đến cỡ lớn, nhỏ nhất thì giống như ngón tay Trì Sính, thô nhất đã đạt đến mức cổ tay của người bình thường.
Khương Tiểu Soái lúc này lại nhớ đến lời nói của người nhân viên vừa rồi, lập tức cười không thẳng nổi lưng.
"Ôi trời... biến mục tiêu lớn thành mục tiêu nhỏ, đây là muốn một tháng hoàn thành một cây, một năm sau đã đạt đến mục tiêu cuối cùng rồi sao?"
Ngô Sở Úy khóc không được, mà cười cũng không xong, sầu không nổi, mà vui cũng chẳng được, mặt tê liệt ngồi đó, ánh mắt không cảm xúc đảo qua mặt Khương Tiểu Soái, mở miệng đầy xa xăm: "Sư phụ, anh quên chuyện mở cửa nhà vệ sinh của tôi rồi sao? Còn có hôm đó hai chúng ta nói chuyện điện thoại thảo luận vấn đề uốn thẳng JJ, không may cũng bị anh ta nghe được."
Tiếng cười của Khương Tiểu Soái lập tức nghẹn lại, ánh mắt thù hằn nhìn Ngô Sở Úy, tại sao phải nhắc nhở tôi? Tại sao phải nhắc nhở tôi?!
...
Hôm nay tầng hầm để xe đặc biệt âm trầm.
Khương Tiểu Soái đưa xe vào, vẻ mặt bất an nhìn cửa thang máy, mỗi chiếc xe mà hắn đi ngang qua đều tỏa ra ánh sáng u ám đáng sợ, giống như đôi mắt của Trì Sính, tại một nơi nào đó, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn.
Khương Tiểu Soái bất giác bước nhanh hơn.
Thang máy đang đi lên, Khương Tiểu Soái cũng sợ hãi không thôi, luôn cảm thấy âm hồn của Trì Sính trôi nổi xung quanh.
Cuối cùng, an toàn vào cửa nhà, Khương Tiểu Soái thở ra nhẹ nhõm.
Vào nhà khóa cửa, uống một chút nước đè sợ hãi, sau đó vào phòng ngủ thay đồ, nhớ ra quần áo vẫn còn phơi ngoài ban công, thế là lại ra ban công.
"A..."
Tiếng thét thảm thiết từ ban công vọng đến tận hành lang.
Khương Tiểu Soái nhìn Trì Sính ngồi trên ban công, sắc mặt như màu đất.
Ban công nhà hắn lộ thiên, vì không có con nít, cho nên không có lắp lưới bảo vệ. Đây là lầu mười một đó!
Trì Sính ngồi cheo leo trên mép như thế, vừa rồi Khương Tiểu Soái thét lên như vậy, người bình thường sẽ giật mình té xuống, nhưng Trì Sính vẫn ngồi yên bất động, mắt cũng không chớp.
"Anh là người hay quỷ hả? Từ chỗ nào chui ra?"
Nghe câu hỏi của Khương Tiểu Soái, Trì Sính đặt hai chân xuống đất, hai con mắt tỏa ra ánh sáng u ám không rõ.
"Cậu đoán đi?"
Khương Tiểu Soái lùi về từng bước, từ ban công lùi đến phòng ngủ rồi đến nhà vệ sinh, cho đến khi lưng chạm vào tường, mới coi như dừng lại.
Trì Sính chống một tay lên tường, hoàn toàn bao trùm Khương Tiểu Soái trong bóng râm của mình.
"Hôm đó không phải tôi cố ý xông vào, tôi thật sự không cố ý mà, tôi thấy Ngô Sở Úy không ở phòng ngủ, phòng ngủ lại rối tung như thế, tôi sợ cậu ấy nghĩ không thông, cho nên tôi mới..."
"Bình thường hay giúp Ngô Sở Úy tính kế tôi lắm đúng không?" Lạnh lùng ngắt lời.
Khương Tiểu Soái sợ hãi, vội lắc đầu: "Không, không có, không phải... cậu ấy cũng không tính toán anh, với chỉ số thông minh của hai chúng tôi làm gì có bản lĩnh tính kế anh chứ?"
Ánh mắt giễu cợt của Trì Sính dừng lại trên mặt Khương Tiểu Soái, âm thanh không mặn không nhạt.
"Ngô Sở Úy uống say rồi, nằm trên xe nói bậy bạ, đều là cảm tạ đại ân đại đức của sư phụ."
Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi đầy đầu, Đại Úy à, cậu làm nhiều chuyện thiếu đức như thế, má nó còn dám uống rượu? Lá gan không nhỏ đâu!
Đang nghĩ thế, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng chất vấn.
"Cậu đang quen Quách tử?"
Thân hình Khương Tiểu Soái run lên, vội thanh minh: "Tôi không đồng ý với anh ta."
"Thật không thẹn là sư đồ, làm gì cũng giống nhau."
Khương Tiểu Soái vừa muốn mở miệng, cổ họng đã bị bóp chặt, lời lên tới môi lại thành tiếng ô ô, gương mặt trước mắt thoáng chốc trở nên âm trầm dọa người.
"Cậu tính kế tôi lâu như thế, chắc nên biết chuyện giữa tôi và Quách tử từ lâu, hễ là người cậu ta nhìn trúng, tôi đều sẽ xuống tay. Nhưng duy chỉ không hạ thủ với cậu, nguyên nhân trong lòng cậu tự rõ. Nhưng hiện tại không có, không có nghĩa sau này cũng vậy. Tôi nói thế, cậu hiểu rõ chưa?"
Khương Tiểu Soái cố gắng hít thở, gương mặt anh tuấn uốn éo biến dạng.
Tay Trì Sính lại bóp chặt, đưa ra thông điệp cuối cùng.
"Tôi chỉ cho cậu năm ngày, nghĩ biện pháp xóa tâm bệnh của cậu ấy, để cậu ấy cam tâm tình nguyện ở cùng tôi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ hoàn toàn nản chí, hậu quả khi tôi nản chí chính là, trở về phương thức sống trước đây, tiếp tục thao người của Quách tử."
Trước mắt Khương Tiểu Soái lúc đen lúc trắng.
Trì Sính nhấn mạnh từng chữ, khích lệ bên tai Khương Tiểu Soái.
"Tôi tin, một sư phụ có thể khiến đồ đệ thành công dụ được tôi, khẳng định có thực lực này."