"Không sao, cậu đi làm việc đi." Uông Thạc nói: "Tôi uống xong ly trà này sẽ đi."
Ngô Sở Úy không nói thêm nữa, đi thẳng ra ngoài.
Kết quả, ở bên ngoài bận rộn hơn hai tiếng, đợi đến lúc về, phát hiện Uông Thạc vẫn chưa đi. Không chỉ chưa đi, còn tựa trên sô pha của cậu mà ngủ.
Ngô Sở Úy chửi thầm: Anh thật không biết xem mình là người ngoài nhỉ!
Nhưng, nghĩ thì nghĩ thế, Ngô Sở Úy vẫn rất tốt bụng, sợ Uông Thạc bị lạnh, tìm một cái áo phủ lên cho cậu. Sau đó ngồi vào bàn làm việc tiếp tục công tác, rất nhiều văn kiện cần xử lý, cũng không có hơi sức để ý đến Uông Thạc nữa.
Kết quả, Ngô Sở Úy tiếp tục bận rộn hơn một tiếng, Uông Thạc vẫn chưa tỉnh.
Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn cậu ta, phát hiện tên này không phải cố ý giả ngủ vì muốn chọc giận người khác, mà thật sự ngủ rất ngon. Vừa rồi Ngô Sở Úy dịch gạt tàn, di chuyển bàn, cậu ta không hề động đậy chút nào.
Ngô Sở Úy oán thầm, tôi đã đủ vô tâm vô phế rồi, còn khe hở trong lòng anh thì đã đủ nhét anh trai của anh vào rồi!
Quay người lại đó, muốn đánh thức Uông Thạc, tay giơ lên rồi, đột nhiên ngừng lại giữa không trung. Đừng thấy tướng mạo Uông Thạc không có gì đặc biệt mà lầm, khi ngủ vẫn rất đáng yêu, lông mi giống như cái màn cửa nhỏ, vừa đen vừa dày phủ trên mắt.
Bỏ đi, để anh tự nhiên tỉnh luôn.
Ngô Sở Úy đứng lên định đi, đột nhiên bị Uông Thạc níu tay lại.
Nghiêng đầu qua, Uông Thạc đã tỉnh, lười biếng cười cười.
Cho dù trước đó từng thấy cậu ta và Trì Sính hẹn hò bên bờ hồ, bây giờ Ngô Sở Úy cũng không thể ghét cậu ta được. Ngô Sở Úy tự động chuyển sai lầm lên người Trì Sính, cho tình địch đủ tôn trọng và bao dung.
Uông Thạc lấy cái áo phủ trên người lên nhìn, hỏi: "Áo của cậu?"
Ngô Sở Úy gật đầu.
Uông Thạc không đau không ngứa nói: "Vừa nhìn đã biết là Trì Sính mua, trình độ thưởng thức của cậu ta nhiều năm nay vẫn không thay đổi, trước kia thích loại hoa văn mờ này, gần như mỗi cái áo đều có."
"Chỗ nào có hoa văn mờ?" Ngô Sở Úy hỏi.
Uông Thạc chỉ cho Ngô Sở Úy.
"Rõ ràng thế này cậu cũng không phát hiện?"
Dù có rõ ràng hơn nữa thì đối với Ngô Sở Úy mà nói cũng chẳng khác gì, vì màu nền dưới hoa văn mờ là màu xanh, mà hoa văn mờ thì màu vàng, Ngô Sở Úy căn bản không thể phân biệt được hai màu sắc này.
Không muốn bị người ta biết mình mù màu, Ngô Sở Úy dời đề tài.
"Không phải anh nói uống trà xong sẽ đi sao?"
Uông Thạc nói: "Đúng vậy, tôi còn chưa uống xong mà."
Ngô Sở Úy nghiêng đầu nhìn, quả nhiên vẫn còn lại một chút ở dưới đáy, từng thấy kẻ mặt dày vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ mặt dày cỡ này, khó trách ủ hủ dấm bảy năm trời mới đổ ra ngoài.
Cười hê hê: "Anh thật hài hước."
Uông Thạc cũng cười: "Cậu thật thuần khiết."
"Không thuần khiết bằng anh." Ngô Sở Úy sờ đầu Uông Thạc: "Bộ dạng anh lúc ngủ vừa rồi khiến tôi cũng tự thẹn thua kém."
"Không ganh với cậu nữa." Uông Thạc nói ra thực tình: "Mấy hôm nay Quách tử luôn đuổi theo tôi, tôi thực sự chịu không nổi sự quấy rối của cậu ta, nên chạy đến chỗ cậu tị nạn."
Vừa nhắc đến Quách Thành Vũ, sắc mặt Ngô Sở Úy ngược lại trở nên thận trọng, vì quan hệ của Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái, cậu không chỉ phải suy nghĩ cho mình, còn phải thời thời khắc khắc nhớ đến vị sư phụ không làm cho người ta bớt lo được kia!
"Tại sao anh ta lại đuổi theo anh?" Ngô Sở Úy hỏi.
Uông Thạc nói: "Vì chút chuyện tệ hại năm đó."
Cho dù trong lòng rất xem trọng, nhưng ngữ khí của Ngô Sở Úy lại giống như hóng chuyện.
"Rốt cuộc anh có thích Quách Thành Vũ không?"
Uông Thạc trầm mặc hồi lâu, hỏi vặn lại: "Cậu nói xem cái gì là thích? Cái gì là yêu?"
Ngô Sở Úy lắc đầu: "Không có trình độ cao như anh, không tổng kết được."
Uông Thạc tu luyện đã bảy năm, thật sự tổng kết ra được một câu.
"Thích chính là nghĩ thứ không có đạo lý thành thứ có đạo lý, yêu chính là nghĩ thứ có đạo lý thành thứ không có đạo lý."
"Cao thâm quá." Ngô Sở Úy đốt một điếu thuốc: "Anh giải thích cho tôi đi."
Uông Thạc nói: "Cái này rất dễ hiểu, thích chính là bao dung nhường nhịn không hạn chế, bất cứ chỗ thiếu sót nào của cậu trong mắt cậu ta đều là ưu điểm, bất cứ chuyện hoang đường nào cậu làm cậu ta đều cảm thấy có lý. Yêu thì ngược lại, nó là tính toán chi li một cách vô lý, một hành động rất bình thường của cậu cũng có thể tạo nên gió tanh mưa máu. Nói đơn giản, thích, chính là một người chấp nhận bình tĩnh vì cậu. Yêu, chính là một người chấp nhận không bình tĩnh vì cậu."
Ngô Sở Úy đã hiểu rồi, tên này ném đá giấu tay ám thị cho mình, tình cảm của Trì Sính dành cho mình chỉ dừng lại ở tầng thích mà thôi.
Nhưng Ngô Sở Úy tiếp tục giả ngốc, tiếp tục tiểu bạch, tiếp tục vỗ tay khen hay cho Uông Thạc.
"Quả nhiên là tình thánh nha! Nói về tình cảm cũng có thể rập khuôn quy tắc."
"Không dám, bị người ta ép dữ quá, dù có ngu ngốc cỡ nào cũng trở nên linh hoạt, cậu phải cố gắng nha nhóc khả ái..." Uông Thạc vỗ đầu Ngô Sở Úy: "Luôn bị quản cũng không phải là chuyện gì tốt."
"Anh coi trọng tôi rồi." Ngô Sở Úy bĩu môi: "Anh ta đã không để ý đến tôi hai ngày rồi."
"Chính vì cậu ngủ một đêm ở chỗ Quách tử?" Uông Thạc nói.
Ngô Sở Úy gật đầu.
Uông Thạc cười: "Tôi không trông mong cậu có thể khiến cậu ta xoắn xuýt bảy năm, bảy ngày là đủ."
Ngô Sở Úy giả vờ nghe không hiểu: "Không đâu, sao có thể dằn vặt nhiều ngày vậy? Anh ta chịu được tôi cũng chịu không được. Tình cảm gì đó trước đặt qua một bên, cái vụ bắn pháo anh ta thật giỏi lắm đó! Sao tôi có thể bỏ 'kinh thành đệ nhất pháo' không dùng, tự đi mài súng chứ?"
Uông Thạc cười một tiếng: "Chuyện này cậu phải cảm ơn tôi, nếu không có điều giáo bảy năm nay, cậu ta không có bản lĩnh jj đó! Trước kia khi cậu ta ở bên tôi, làm mười lần hết chín lần đều chảy máu."
Ngô Sở Úy cười chế nhạo: "Anh ta cũng có khi ngốc như thế sao?"
"Ha ha... thứ cậu không hiểu còn nhiều lắm." Uông Thạc nói không đau không ngứa: "Cậu biết không? Cậu ta không chỉ ngốc, còn nói nhiều nữa, cả ngày lải nhải bên tai tôi, còn phiền hơn cả mẹ tôi. Hơn nữa cậu ta đặc biệt nhỏ nhen, một chút chuyện nhỏ thôi cũng tính toán với tôi, chúng tôi cứ năm ba bữa lại cãi nhau, có khi cãi dữ quá còn dùng đến dao."
Nói xong mở nút áo trước ngực, chỉ cho Ngô Sở Úy ba vết thương.
"Đây đều là nghiệt do cậu ta tạo ra năm đó, chính vì tôi nói thêm vài câu với một người đàn ông khác."
Lực đả kích của những vết sẹo này mang đến cho Ngô Sở Úy, còn mãnh liệt hơn những vết roi trên mông của nhóc lẳng lơ ở câu lạc bộ.
Nhưng phản ứng của cậu, lại bình thản hơn lúc đó nhiều, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Uông Thạc.
"Vậy ba năm đó anh thật vất vả nhỉ."
Uông Thạc lại nói: "Đó chính là lý do vì sao sau khi tôi làm chuyện đó, không nói tiếng nào đã chạy đi, đổi lại là cậu cậu dám ở lại sao? Nhưng hiện tại nghĩ lại, tôi cũng thấy rất có lỗi với mấy đứa trẻ đã chịu ngược thay tôi sau đó. Thật ra trước kia cậu ta không khẩu vị nặng như thế, từ sau khi xảy ra chuyện đó, cậu ta mới nghiện SM. Ôi, đúng rồi, cậu ta từng ngược đãi cậu chưa?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Ngô Sở Úy nói: "Anh ta vẫn chưa yêu cầu cao như thế với tôi."
"Vậy thì tốt." Uông Thạc cười lạnh: "Tôi cứ tưởng cậu ta cũng từng đưa ra yêu cầu này với cậu chứ."
Đang nói chuyện, Lâm Ngạn Duệ gõ cửa, nói có người tìm.
Khi Ngô Sở Úy ra ngoài, cố hít lấy hít để, trong lòng mới dễ chịu một chút.
Kết quả, đi xuống lầu một lại không thấy ai.
"Không phải cậu nói có người tìm tôi sao?" Hỏi Lâm Ngạn Duệ: "Người đâu?"
Lâm Ngạn Duệ khó hiểu: "Chính là Lý chủ nhiệm của phòng nhân sự kỹ thuật Tấn Đạt, vừa rồi còn ngồi ở đây mà. Có phải đã ra ngoài rồi không? Tôi ra ngoài xem giúp anh."
"Không cần đâu, tôi tự đi tìm."
Ngô Sở Úy đang muốn ra ngoài thoáng khí, trong phòng quá nặng nề.
Kết quả, dạo một vòng bên ngoài, không thấy Lý chủ nhiệm, ngược lại thấy một bức tượng điêu khắc quen thuộc trước một chiếc xe nào đó, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo như cũ.
"Này!" Ngô Sở Úy chào Uông Trẫm, "Thần tượng."
Uông Trẫm nhìn cậu một cái, không nói gì.
Ngô Sở Úy bước qua, đột nhiên phát hiện trên lỗ tai Uông Trẫm có cài một cây kẹo đường, sát thủ mặt lạnh thế này, trên tai lại cài cây kẹo đường, chắc không phải là vũ khí gì đó chứ?
Ngô Sở Úy rất do dự, bây giờ cậu quả thật rất muốn nó, vì trong lòng khổ đắng, cần một thứ ngọt để tưới nhuần.
Trực tiếp xin? Sợ người ta không cho.
Vậy nên làm sao? Tay nghề trộm vặt thôi!
Thế là, sau khi Uông Trẫm quay người đi, Ngô Sở Úy đưa tay qua.
Vấn đề đã tới, vóc dáng quá cao với không tới a.
Thế là, Ngô Sở Úy liền nhảy nhảy sau lưng Uông Trẫm.
Sau đó, Uông Trẫm sắc bén quay người.
Lúc này Ngô Sở Úy đang nhảy, bị dọa không vững trọng tâm, tay vô thức quơ bậy, bắt được một tay duỗi ngang của Uông Trẫm...
Sau đó, cậu bị treo ở trên, hai chân lơ lửng.
Hơn nữa tay Uông Trẫm bị một độ nặng lớn như thế đè lên, vậy mà không hề cong lại, vẫn duỗi thẳng. Dưới ánh mắt chú mục kinh hãi của Ngô Sở Úy, nó còn chậm rãi nâng cao lên, kéo dài khoảng cách giữa hai chân Ngô Sở Úy với mặt đất.
Má ơi, cũng quá mạnh mẽ rồi đi!
Ngô Sở Úy cảm thấy thứ mình bắt được không phải cánh tay, mà là một cây xà đơn.
Sau đó, cậu lại phát hiện, kẹo đường gần ngay trước mắt, duỗi tay là có thể chạm vào.
Đợi khi Uông Trẫm đặt Ngô Sở Úy xuống, kẹo đường đã vào miệng Ngô Sở Úy rồi.
"Cảm ơn." Ngô Sở Úy cười híp mắt nói với Uông Trẫm.
Uông Trẫm vẫn vẻ mặt liệt như cũ, chăm chú nhìn Ngô Sở Úy ăn.
Uông Thạc đột nhiên sầm mặt bước qua, bước thẳng lên xe, rầm một tiếng đóng cửa lại.
"Em anh lên xe rồi, anh nên đi thôi." Ngô Sở Úy nói với thần tượng.
Uông Trẫm cuối cùng mở miệng, vẫn là câu đó.
"Tại sao cậu tên là Ngô Sở Úy?"
Ngô Sở Úy trợn mắt: "Này, anh bị sao vậy hả? Lần trước không phải tôi đã nói với anh rồi sao?"
Uông Trẫm không nói tiếp nữa, nhảy vọt lên, từ bên này xe "bay" qua bên kia xe, trực tiếp mở cửa chui vào.
"Người này..."
Ngô Sở Úy hừ một tiếng, nhai cây kẹo rôm rốp.