Trương Bảo Quý mơ hồ cảm thấy bản thân mình bị Ngô Sở Úy đùa bỡn, căm phẫn tới nhà Ngô Sở Úy đòi công bằng.
"Tôi dựa vào cái gì mà chắp tay dâng cơ hội lần này nhường cho ông?" Ngô Sở Úy nói rất rõ ràng, "Giám đốc Trương, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, công ty chúng tôi cũng đang đấu thầu dự án này."
Một tia sét đánh giữa đỉnh đầu Trương Bảo Quý 'đoàng', đánh cho người ông rung mạnh, chấn động nghiêng ngả.
" Công ty của các cậu cũng đang đấu thầu dự án này?" gương mặt Trương Bảo Quý tái xanh đi," Vậy cậu vì sao lại còn muốn chấp thuận lời nhờ vả của tôi. ?" (Đến bây giờ ông vẫn chưa nhận ra hả?)
Ngô Sở Úy khoanh tay, "Tôi chỉ chấp thuận với ông đi thuyết phục Trì Sính, quan trọng là anh ta không cấp cho công ty các ông, tôi cũng không còn cách nào. Huống hồ hôm đó ông cũng không nói rõ muốn tôi giúp thế nào, tôi lại cứ nghĩ công ty các ông chỉ muốn chia sẻ một thìa súp, không ngờ các ông lại có 'khẩu vị lớn' như vậy."
Trong lòng Trương Bảo Quý hận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta một giám đốc cao cấp công ty nhà nước, hưởng thụ chính sách đãi ngộ tốt, từ trước đến nay ông đều coi thường mấy công ty tư nhân nền móng không vững chắc.
Bây giờ lại bị một công ty nhỏ mới thành lập chưa được hai năm cười nhạo, 'khẩu vị lớn', trong lòng cảm thấy bị lăng nhục là điều hoàn toàn có thể nghĩ.
Trước mắt ông ta chỉ có một con đường------------ 'nhẫn nhịn '.
Ngô Sở Úy ung dung thản nhiên quan sát biểu hiện của Trương Bảo Quý, xem xét nội tâm của ông ta.
Im lặng một lúc, Trương Bảo Quý rốt cuộc mở miệng, giọng nói lại khôi phục bình thản như ban đầu.
"Như vậy đi, tôi có một đề nghị, cậu xem có được hay không. Dự án này do công ty cậu tiếp nhận, sau đó quăng sang cho công ty của tôi, chúng tôi trả cho cậu một một khoản chi phí khổng lồ".
Ngô Sở Úy trầm mặc không nói.
Trương Bảo Quý còn nói, "Cậu cũng biết, tiếp nhận một dự án lớn như vậy, nhất định cần phải có cơ sở vật chất, tiềm lực kinh tế lớn. Tôi không phải không tin vào thực lực công ty của cậu, tôi chỉ đề xuất ra như vậy, công ty của cậu đang trong giai đoạn phát triển ban đầu, cố gắng mạo hiểm lớn như thế. Một khi thua lỗ, rất có khả năng sẽ chịu đả kích mà dẫn đến phá sản."
Ngô Sở Úy nheo mắt, suy nghĩ lời Trương Bảo Quý.
"Tôi đây chính là đưa ra cho cậu một đề xuất, dĩ nhiên cuối cùng chủ ý còn tùy thuộc vào bản thân cậu, tôi đưa cho cậu số tiền này, tuyệt đối cao hơn so với lợi tức cá nhân của cậu trong dự án này. Cậu xây dựng công ty không phải là vì kiếm tiền hay sao? Một cơ hội tốt như vậy, vừa cho cậu đem tiền sinh lời, lại có thể ngồi yên an vị không tốn công sức, chuyện thật tốt!"
Ngô Sở Úy dừng một chút, mở miệng nói, "Ông ra giá đi."
Trương Bảo Quý vươn một ngón tay.
"Mười triệu. . ." Ngô Sở Úy nở nụ cười, "Vậy có lẽ mời ông trở về đi."
Trương Bảo Quý sắc mặt thay đổi, mở miệng hỏi, "Cậu muốn phải bao nhiêu tiền?"
Ngô Sở Úy vươn ba ngón tay, "Ít nhất cũng phải thế này."
Sắc mặt Trương Bảo Quý trở nên có chút khó coi, lúc này đứng dậy đi ra cửa, đi tới cửa lại dừng lại. Ba chục triệu quả thật là một con số cắt thịt cắt da, bản thân ông nhận chức tới nay, chẳng bao giờ đề cập đến một khoản quá lớn như thế.
Thế nhưng nếu như không đáp ứng, bỏ lỡ cơ hội thăng chức lần này, khả năng ông vĩnh viễn không được tiếp xúc với các khoản tiền lớn như vậy, mà nếu không thể tiếp xúc thì làm sao có thể có qũy đen được.
Quan to đè chết người. (ý nói người có địa vị cao hơn thì có thể hô mưa gọi gió, chèn ép người có địa vị thấp hơn. )
Ở công ty nhà nước lăn lộn nhiều năm như vậy, Trương Bảo Quý không thể không hiểu cái đạo lý này.
Ngô Sở Úy cũng đứng dậy, chân nhẹ nhàng thong thả đi lên tầng hai, Trương Bảo Quý quay đầu nhìn cậu, lại nhìn một chút Trương Doanh cách đó không xa, đột nhiên gọi to một tiếng, "Tổng giám đốc Ngô, chờ một chút."
Ngô Sở Úy dừng lại, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Trương Bảo Quý.
Trương Bảo Quý nén mọi rầu rĩ xuống dưới, hướng về phía Ngô Sở Úy nói, "Tôi suy tính một chút." Ngô Sở Úy nhếch khóe miệng, không nói cái gì nữa.
... ... .
Buổi tối lúc tan việc, Trương Doanh vẫn dây dưa lằng nhằng không chịu đi.
"Tổng giám đốc Ngô, buổi tối đi đâu ăn hả?" Trương Doanh lại dính vào bên người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nói." Về nhà ăn."
Trương Doanh lại hỏi, "Trong nhà có mấy người hả?"
"Hai người."
"Người kia là nam hay nữ hả?" (mày hỏi lắm thế con kia. . )
"Nam."
Trương Doanh mắt sáng rực lên, "Tôi có thể cùng về nhà anh ăn cơm được không?"
Ngô Sở Úy thầm nghĩ, nếu cô không muốn sống, có thể lên xe của tôi.
Còn chưa kịp cự tuyệt, Trương Doanh đột nhiên bắt đầu ôm, ngày thường chỉ là cọ cọ, áp áp bộ ngực một chút, Ngô Sở Úy còn có thể chịu đựng. Đột nhiên diện tích tiếp xúc lại tăng lên nhiều như vậy, da gà toàn thân đều nổi lên.
Hiện tại, hết lần này đến lần khác, Trương Doanh vẫn không ngừng õng ẽo thắt lưng, bầu ngực lớn không ngừng cọ cọ chà xát lên người Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy tay để hông của cô ta, vừa mới đẩy cô ta ra, liền nghe thấy tiếng thở gấp của cô ta.
"Ựm. . . ừm. . . . ."
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
Mặt của 'Trì -Sính- Diêm -Vương' đến đòi mạng xuất hiện trước mặt Ngô Sở Úy, ống quần Ngô Sở Úy bị một luồng gió lạnh thổi vào, lạnh đến thấu xương, hai chân run lên cầm cập. Trương Doanh cũng từ bên người Ngô Sở Úy tách ra, gương mặt thẹn thùng nhìn Trì Sính cách đó không xa.
Trì Sính liếc mắt liền nhìn ra đây là 'con gà '. (Con điếm)
Nhưng mà anh không ngay lập tức mà 'làm thịt' cô ta, mà thản nhiên nói, "Tôi và tổng giám đốc Ngô có chuyện muốn nói."
Trương Doanh hướng Ngô Sở Úy nháy mắt mấy cái, "Tôi ở bên ngoài chờ anh nha. !"
Ngô Sở Úy trong lòng gào lên một tiếng mẹ, sau đó hướng Trương Doanh nói, "Không phải chờ tôi, lát nữa tôi phải về nhà, có việc gì ngày mai hãy nói."
Không ngờ, Trì Sính lại quay về phía Trương Doanh nói, "Cô chờ một lát đi." (Bắt đầu. . tim đập chân run. . hu hu. . )
Ngô Sở Úy kinh ngạc nhìn Trì Sính.
Cửa phòng làm việc đóng lại, mặt của Trì Sính trong nháy mắt liền đen, tay hung hăng túm tóc Ngô Sở Úy, đem đầu cậu ngửa ra sau, mặt dường như song song với mặt bàn.
"Tôi cho cậu tự do, là để cậu cấu kết làm bậy đúng không?"
Ngô Sở Úy cãi bướng, "Không có, là cô ta cố ý ngã vào."
"Cậu còn nói. . ! ! ! ! !" Trì Sính hung hăng nhéo đầu v* Ngô Sở Úy một cái, tôi tận mắt thấy ngực cô ta dán lên người cậu, cậu một chút cũng không đẩy ra."
Ngô Sở Úy đau đến há miệng, tay nắm lấy cổ tay của Trì Sính cầu xin, "Đau, đau. . . . ."
Trì Sính không nói hai lời, trực tiếp đi vào phòng trong của phòng làm việc, từ tủ đầu giường lấy ra một dương v*t giả vừa to vừa dài, đứng ở bên bàn làm việc, lột quần Ngô Sở Úy xuống, đặt cả người cậu lên bàn làm việc.
"Cậu không phải đang đói khát hay sao? Tự mình đâm!"
Đây là phòng làm việc của Ngô Sở Úy, không thể nói nó là một nơi thiêng liêng, nhưng đối với cậu nó cũng khá kiêng kị. Trì Sính lại bắt cậu bày ra tư thế khó coi, cậu không phản đối, nhưng còn muốn làm chuyện đê tiện như thế này, cậu đương nhiên không làm theo.
Có điều là cậu có nguyện ý hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng là Trì Sính không buông tha cậu.
Không bôi trơn, không dạo đầu, Trì Sính bắt Ngô Sở Úy ngồi xổm trên bàn làm việc, đem dương v*t giả đặt ngay trước tiểu cúc của Ngô Sở Úy, bàn tay to siết chặt ở hông của cậu trực tiếp ấn xuống. ( Má sài comeback)
Ngô Sở Úy gào lên một tiếng đau đớn.
"Đau... . mông đau. . . . ."
Trì Sính không chỉ ngừng tay, mà còn hung hăng phát lên mông cậu hai cái.
"Di chuyển cho tôi, nhanh lên một chút. . . ."
"Aaaaa. . hu hu ôi ôi. . . . ."
Ngô Sở Úy không di chuyển liền bị phát mông, di chuyển không đủ nhanh cũng bị phát, cậu chỉ có thể ở trên bàn làm việc, dưới ánh mắt Trì Sính, mặc âu phục áo sơmi, không chịu được mà di chuyển.
Thời gian dài dưới sự 'dạy dỗ' của Trì Sính, tiểu cúc của Ngô Sở Úy đã được co giãn hơn, lúc đầu đau đến không chịu nổi, cuối cùng dịch trơn ở ruột non cũng từ từ chảy ra giảm ma sát vách ruột. Cậu nào muốn phô ra cái vẻ dâm đãng như vậy, nhưng Trì Sính không giờ nào khắc nào cho cậu cơ hội trốn tránh.
"Nhìn cái bộ dạng thiếu 'thao' dâm đãng của cậu kìa!" (Đâm, chơi, phang đều không hay bằng THAO.)
Trì Sính hung hăng nhéo núm vú Ngô Sở Úy, đau đến mức Ngô Sở Úy khóc lớn tiếng.
Trương Doanh cách đó không xa, nghe được động tĩnh bên trong liền gõ cửa.
"Tổng giám đốc Ngô, anh làm sao vậy.?"
Ngô Sở Úy trong miệng phun ra hai chữ," Không.... sao......"
Đúng lúc này, Trì Sính đột nhiên lại đem ngón tay nhét thêm vào cúc huyệt đang chật chội của cậu, Ngô Sở Úy muốn tránh né, lại bị Trì Sính giữ chặt lại bên eo, hung hăng đâm rút một trận.
Ngô Sở Úy căn môi kìm chế không phát ra âm thanh, rất sợ người bên ngoài nghe được động tĩnh. Trì Sính hết lần này tới lần khác không chịu buông tha, dùng sức bức cậu ngồi xuống, không chỉ cố tình để phát ra âm thanh 'phành phạch', còn dùng răng cắn xé áo sơ-mi Ngô Sở Úy, mạnh mẽ nhay cắn núm vú cậu.
Ngô Sở Úy vừa đau vừa kích thích mà uốn éo mông, khuôn mặt vặn vẹo khó chịu mà cầu xin Trì Sính.
"Tôi muốn..muốn.. Trì Sính... Aaa......"
Trương Doanh lại gõ cửa,"Tổng giám đốc Ngô, anh khó chịu hay sao?"
Ngô Sở Úy không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể cắn vành tai Trì Sính cầu xin,"Mình vào phòng trong được không?.... Aaa... đừng cắn.... không được...."
Trì Sính âm mặt nói,"Thật muốn để cô ta thấy được bộ dạng lẳng lơ này của cậu."
Đáng tiếc, cuối cùng Trì Sính cũng không nhẫn tâm gọi cô ta vào, có điều là cũng không để cho Ngô Sở Úy thỏa mãn. Giúp cậu mặc lại quần áo gọn gàng, nghênh ngang ra ngoài, chừa cho cậu một chút mặt mũi.
Hơn nữa, Trì Sính còn mời Trương Doanh về nhà ăn cơm.
Quả thật Ngô Sở Úy đối với cô ta không có bất kì hứng thù nào, đầu chỉ nghĩ đến việc ở phòng làm việc chưa làm xong, một lòng một dạ chỉ muốn cùng lăn lộn trên giường với Trì Sính, thật sớm muốn đem cô ta đuổi đi.
Ngày hôm sau, Trương Bảo Quý tìm Trương Doanh.
Trương Doanh vui vẻ nói,"Tối hôm qua tổng giám đốc Ngô mời tôi về nhà ăn cơm, hơn nữa Trì Sính còn ở đó."
Trương Bảo Quý vừa nghe lời này, trong lòng lóe lên một tia sáng.
"Tối hôm nay chắc chắn phải đưa cậu ta lên giường được, chỉ có như vậy, thì tôi bên này mới có tiền."'
Trương Doanh cười cười hôn một cái lên má của Trương Bảo Quý,"Yên tâm đi."