Bận rộn xong mấy bệnh nhân đó, Khương Tiểu Soái mới phát hiện, từ lúc vào phòng khám đến giờ vẫn không thấy Ngô Sở Úy đâu.
Lẽ nào mang người đi rồi?
Khương Tiểu Soái hiện dấu chấm hỏi mở cửa phòng ngủ.
Một người sống hoàn hảo bình thường nằm trên giường.
"Sao cậu còn chưa dậy?"
Khương Tiểu Soái rất buồn bực, bình thường vào giờ này Ngô Sở Úy đã ăn cơm sáng xong đến trại nuôi rắn rồi.
Ngô Sở Úy uể oải nói: "Không muốn dậy."
"Không muốn dậy?" Tim Khương Tiểu Soái đập mạnh không ngừng, mang hai con mắt thâm quầng đen thui lại gần Ngô Sở Úy, lo lắng sợ hãi hỏi: "Tại sao không muốn dậy?"
Hai mắt Ngô Sở Úy không tiêu cự nhìn bức tường đối diện, ngữ điệu không chút nhấp nhô nói: "Tôi muốn chết."
Tim Khương Tiểu Soái thoáng chốc như rớt vào hầm băng, hắn túm tay Ngô Sở Úy, bóp thật chặt.
"Anh ta ấy cậu rồi?"
Ngô Sở Úy run môi, nói không ra lời.
Khóe mắt Khương Tiểu Soái đều đỏ lên, "Vậy... cậu chảy máu sao?"
Ngô Sở Úy cuối cùng tìm về được chút thần trí, khàn giọng hỏi: "Anh từng vuốt ra máu?"
"Vuốt?" Khương Tiểu Soái hơi dại ra.
Nhắc đến từ này, khóe miệng khô nứt của Ngô Sở Úy hơi nhúc nhích chút đỉnh, vẻ mặt thống khổ khó nhịn.
"Tối hôm qua, hắn vuốt trước mặt tôi, còn nhất định bảo tôi phải xem."
Nói xong, nhịn không được rùng mình, kéo chăn phủ lên đầu, cuộn lại như con tôm.
Khương Tiểu Soái thở ra hơi lạnh, bực bội đập lên cái chăn đó.
"Má, tôi còn tưởng bị sao chứ! Rần rần nửa ngày hóa ra chỉ có chút xíu chuyện, thật lãng phí tình cảm!"
Nói xong, miệng huýt sao, cước bộ nhẹ tênh bước ra.
Một tiếng sau, Ngô Sở Úy vẫn không ra, Khương Tiểu Soái lầm bầm, thứ đó không phải thật sự có chuyện chứ?
Lại bước vào phòng ngủ, Khương Tiểu Soái mới phát hiện, tháng sáu hừng hực, Ngô Sở Úy lại bọc mình kín kẽ. Hắn vội qua kéo chăn lên, mặt thứ đó đỏ bừng, lồng ngực nóng hổi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Không phải... đại Úy, không đến nỗi này đi, không phải chỉ lái máy bay trước mặt cậu sao? Cậu cứ coi như xem phim đen đi?"
Sự thật chứng minh, chuyện phát sinh trên người Ngô Sở Úy thật sự sẽ đến nỗi này.
Khương Tiểu Soái cầm nhiệt kế ra xem, ba mươi chín độ rưỡi.
Lúc này hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Khương Tiểu Soái ngồi bên giường an ủi Ngô Sở Úy: "Đồ nhi à! Chuyện này không tính là gì trong giới này cả đâu, cậu đừng dùng tư duy bình thường đánh giá nó. Anh ta tự an ủi trước mặt cậu, cũng không nhất định là muốn sỉ nhục cậu hay gì, chỉ đơn thuần là có cảm giác với cậu thôi."
Khương Tiểu Soái nói câu này đã trễ rồi, nếu có thể sớm mấy tiếng, có lẽ còn có hiệu quả.
"Không thì... chúng ta ngừng tại đây đi!" Tuy Khương Tiểu Soái cảm thấy đáng tiếc, nhưng thực sự không nhẫn tâm thấy Ngô Sở Úy miễn cưỡng bản thân, "Với tố chất tâm lý của cậu thật sự không thích hợp làm gay, thành thật nuôi rắn của cậu đi! Đợi đem bán được giá cao, mở một cửa tiệm, làm buôn bán nhỏ, khẳng định có không ít con gái muốn theo cậu."
Cánh tay yếu ớt miễn cưỡng chống đỡ thân mình ngồi dậy, nhưng ánh mắt Ngô Sở Úy vẫn bướng bỉnh như xưa.
"Trong từ điển của tôi, không có bốn chữ giữa đường bỏ cuộc."
Khương Tiểu Soái nói từng chữ: "Cố chấp của cậu khiến tôi có xúc động rơi lệ."
Ngô Sở Úy đứng lên, hai chân nhẹ tênh bước ra cửa.
Khương Tiểu Soái vội hỏi: "Cậu đi đâu đó?"
"Về nhà nghỉ dưỡng hai ngày."
"Không được, cậu còn đang sốt mà." Khương Tiểu Soái cản Ngô Sở Úy lại.
Ngô Sở Úy dùng ánh mắt kiên cường không khuất phục nhìn Khương Tiểu Soái: "Tôi bị là tâm bệnh, truyền dịch uống thuốc không hết được, chỉ có thể nhờ ý chí ngoan cường của tôi khắc phục."
"Vậy cậu cũng phải lấy chút thuốc chứ." Khương Tiểu Soái nói.
"Không cần." Ngô Sở Úy nhét di động cho Khương Tiểu Soái, "Tạm thời tôi không muốn gặp anh ta, nếu anh ta đến tìm tôi hay gọi điện cho tôi, giúp tôi ứng phó một chút."
Ánh mắt Khương Tiểu Soái đầy thê lương, "Cậu yên tâm đi đi, nơi này có tôi rồi."
Ngô Sở Úy gật đầu, kiên quyết không do dự quay đầu đi, bóng lưng thân tàn chí kiên dần xa trong tầm mắt Khương Tiểu Soái.