Tào Dần! Cái tên này thì nàng rất quen! Hồng Lâu Mộng được gọi là tứ đại danh tác, hố to trong lịch sử văn học, tác giả của nó là tôn tử của Tào Dần, Tào Tuyết Cần!
Bản tính giỏi về đầu cơ này hèn gì ngày sau Tào gia sẽ bị xét nhà, xứng đáng!
Biết Tào gia không có kết quả tốt, tâm tình của Minh Huyên mới khá lên đôi chút.
Minh Huyên về phòng, nhìn thấy Triệu Giai thị lo lắng mắt đỏ hoe thì nở nụ cười, nhẹ giọng an ủi:
“Ngạch nương, nữ nhi không sao.”
Tuy Triệu Giai thị xuất thân thứ nữ, phụ thân chẳng qua là lục phẩm tép riu, mẫu thân càng là nô tịch, nhưng bởi vì bộ dạng xinh đẹp, trong nhà tốn công cho bà leo lên Hách Xá Lý gia, là lương thiếp (/) mang theo đồ cưới đàng hoàng gả vào.
(/) Tuy cùng là thiếp, nhưng tiện thiếp không có địa vị, có thể bị đánh chết, bán đi như tôi tớ. Lương thiếp có địa vị cao hơn, có cơ hội được nâng địa vị, có tiếng nói trong nhà.
Triệu Giai thị nhìn nữ nhi yêu kiều thướt tha, xưa nay tri kỷ, cảm khái nói:
“Ta không giúp được gì cho ngươi.”
Lúc còn ở nhà Triệu Giai thị cũng có tính khí ương bướng, nhưng hai mươi năm trôi qua, góc cạnh trên người bà đã bị mài nhẵn gần hết. Vì sinh tồn, vì nữ nhi của mình, bà chỉ có thể yếu đuối, nhàm chán, vốn tưởng như vậy sẽ mang đến tương lai khác hẳn mình cho nữ nhi, làm chính thê đường đường chính chính!
Nhưng ai ngờ bây giờ có kết cục như vậy?
Minh Huyên ngồi xuống bên cạnh Triệu Giai thị, ôm bà, nhẹ nhàng an ủi:
“Ngạch nương, có ngạch nương ở là chỗ dựa lớn nhất của hài nhi! Thường ngày hài nhi không có yêu thích gì, chỉ tham ăn, trên đời này đồ ăn ngon nhất đều ở trong cung. Hài nhi vào cung sẽ không được sủng ái nhiều, nhưng bởi vì có thái tử ở, chỉ cần hài nhi không gây sự, hoàng thượng sẽ không khiến người khi dễ hài nhi. Ngạch nương yên tâm, hài nhi sẽ sống tốt.”
Triệu Giai thị vuốt bím tóc rũ xuống của nữ nhi, cầm sa kỳ mã mà Minh Huyên thích nhất đưa cho nàng.
Triệu Giai thị nhớ lại lúc vừa về phủ, Trần ma ma bất chấp đau chân lại chạy đến trước mặt mình đắc ý vênh váo, bà mở miệng nói:
“Ngạch nương không có bản lĩnh gì, nhưng có vài lời muốn dặn dò ngươi. Sau khi ngươi vào cung hãy mặc kệ chuyện bên ngoài, mặc kệ là Trần gia hay Triệu Giai gia, thậm chí chuyện của Hách Xá Lý gia cũng đừng nhúng tay, thái tử càng là ưu tiên hàng đầu, ngươi tuyệt đối đừng xen vào chuyện của hắn! Sủng ái của hoàng thượng nếu có thì nhận, không có cũng đừng cưỡng cầu. Hãy sống tốt, tình yêu của nam nhân chỉ là khói bay qua.”
Minh Huyên cầm sa kỳ mã lập tức bỏ vào trong miệng, giòn xốp mềm, mùi thơm nức, bên trong còn bỏ thêm quả khô theo ý thích của nàng.
Minh Huyên vừa ăn vừa gật đầu nói:
“Hài nhi nhớ.”
Từ khi biết không thể tránh khỏi vào cung thì Minh Huyên đã hiểu, mặc kệ bản tính thật của Khang Hy là thế nào thì nàng đều không thể được sủng ái nhiều, trong sách sử có ghi lại Khang Hy xem trọng thái tử thì thế nào!
Như vậy cũng tốt, không được sủng, cũng không bị đối xử lạnh nhạt, phân vị sẽ không quá thấp. Sau khi nghĩ thông, nàng biết cuộc sống về sau của mình sẽ không khổ sở.
Chỉ nhìn vị kia của Phú Sát gia mừng rỡ đến hạ sinh liền biết hắn ta không quan tâm cưới ai về, chỉ cần là nữ nhi của Hách Xá Lý gia! Cho nên có lấy hắn ta hay không cũng chẳng có gì tiếc nuối, đỡ khỏi phải ngày sau biết chính mình không mưu phúc lợi cho hắn ta thì bị chán ghét vứt bỏ, hoặc là con cháu sau này của mình bị phế thái tử liên lụy, vào cung cũng tốt.
Sau khi làm nhiều kiến thiết tâm lý thì Minh Huyên hoàn toàn bình tĩnh lại, có tâm trạng nhìn quanh.
Nàng và ngạch nương ở trong tiểu viện này, tuy không sửa sang lại nhưng gia cụ trang trị đều thay đổi, từ mộc mạc thoáng chốc trở nên quý báu mà xa hoa!