Dận Nhưng há to miệng, liếc nhìn Minh Huyên một cái, nhưng di mẫu cũng không nói gì. Dận Nhưng đã biết cái gì gọi là chết. Nghĩ một chút liền sai người mang một số bức tranh vẽ tiểu động vật chưa tô màu và một ít bức tranh đã tô xong đến đây, cậu bé còn đưa tất cả dụng cụ vẽ tranh và màu nhuộm cho Tam công chúa, nói: “Tặng cho, tặng cho Trường Sinh đệ đệ.” “Người phải sống thật lâu thật lâu.” Sau khi tiễn Tam công chúa đi, Dận Nhưng bổ nhào và...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.