Mục lục
Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dận Nhưng thấy di mẫu nghiêm túc như vậy, không chút cẩu thả sao chép kinh thư, cậu bé chần chờ một chút, hơi do dự có nên lấy ra những lễ vật đã chuẩn bị sẵn cho di mẫu mà Hách Xá Lý đưa đến không?

Cuối cùng Dận Nhưng vẫn nói, cậu bé là một đứa trẻ ngoan, những thứ này đều không thuộc về mình nên cậu bé không cần!

Vì thế, Minh Huyên trợn tròn mắt, ngay cả giọng nói cũng không nhịn được lộ ra một tia kinh ngạc: “Trong phủ chuẩn bị lễ vật cho ta?”

Dận Nhưng gật gật đầu, nhìn thấy di mẫu kích động đến mức hai mắt đỏ bừng, nghĩ đến những gì Lăng ma ma đã nói trước đó, ở nhà di mẫu chẳng qua cũng chỉ là một thứ nữ bị người khác khinh thường, cậu bé hơi đau lòng thay cho nàng, mở miệng nói: “Bảo Thành có rất nhiều thứ tốt, con đều bằng lòng đưa nó cho di mẫu.”

“Không cần!” Minh Huyên nghe vậy vội vàng lắc đầu, không có thời gian thương xót cho vận khí không phải thủ lĩnh đáng chết này của mình, nếu biết Hách Xá Lý gia đã xử lý xong xuôi chuyện này sớm hơn một ngày, nàng cần gì đến nỗi phải gióng trống khua chiêng như vậy chỉ vì không nỡ tiêu tiền?

Sự từ chối dứt khoát của Minh Huyên khiến Dận Nhưng hơi đau lòng, thấy vậy, Minh Huyên trực tiếp giải thích: “Trong nhà cung phụng thì thôi đi, nhưng những thứ của điện hạ có cái nào không phải là do hoàng thượng ban cho? Điện hạ tặng mấy thứ mình thích cho hoàng thượng là phụ tử tình thâm, sao ta có thể lấy đồ hoàng thượng đưa cho điện hạ để tặng lại cho hoàng thượng được?”

Những lời này có hơi vòng vo, Dận Nhưng suy nghĩ trong chốc lát rồi mới hiểu ra, sau đó chồng cằm ngồi trên chiếc ghế đặc biệt, buồn bực nói: “Những lời này của di mẫu nói rất có lý, vậy cô nên tặng cái gì đây? Cô cũng không muốn… Dùng đồ hoàng a mã tặng để… Tặng lễ vật cho hoàng a mã.”

Minh Huyên lặng lẽ đặt cây bút trong tay xuống, quay đầu lại nhìn thái tử, trên mặt nở một nụ cười xán lạn: “Điện hạ biết làm cái gì thì tặng cái đó? Nếu vẫn không được thì cứ ấn bàn tay nhỏ bé của mình để dâng tặng lên cho hoàng thượng, chỉ cần là tâm ý của điện hạ, hoàng thượng nhất định sẽ rất hài lòng.”

Một người vui không bằng mọi người cùng vui, nàng đột nhiên có một ý tưởng rất hay.

Dận Nhưng duỗi tay ra nhìn cánh tay nhỏ bé của mình, ấn dấu tay để dâng tặng lên cho hoàng a mã là làm gì chứ?

Cuối cùng Dận Nhưng cũng không lựa chọn ấn dấu tay, mà nhớ lại cảm giác vui vẻ khi cùng chơi diều với Minh Huyên trước đó, cậu bé yêu cầu nguyên liệu, dùng bàn tay nhỏ bé tự mình lắp ráp, đồng thời dùng thuốc màu vẽ lên trên đó một trái tim thật lớn.

Thái tử làm gì mỗi ngày, Khang Hy đều biết, khi nghe nói nhi tử đang tự lắp diều, bàn tay dùng sức mạnh đến mức trầy da xước thịt, hắn vô cùng cảm động, đồng thời cũng đau lòng không thôi.

Minh Huyên lại giúp Dận Nhưng nói rất nhiều lời hay ở trước mặt thái hoàng thái hậu, lan truyền thanh danh thái tử còn nhỏ tuổi nhưng đã rất hiếu thuận ra ngoài.

Vì thế các phi tần trong cung nhốn nháo ầm ĩ… Ngay cả Na Lạp thị cũng nhanh chóng truyền lời ra ngoài, yêu cầu Bảo Thanh a ca phải đích thân làm một thứ gì đó để làm lễ vật sinh nhật cho Khang Hy.

Chứ đừng nói Mã Giai thị- Người đang phải đọc thuộc Kinh Phật nhiều đến mức hoài nghi nhân sinh, nhi tử yếu ớt, tuổi còn nhỏ, nhưng nữ nhi còn lớn hơn thái tử một tuổi…

Cộng thêm hai thứ phi đang được sủng ái nhất, nhận được đãi ngộ cao nhất hiện giờ là Nữu Hỗ Lộc thị và Đồng Giai thị, bọn họ quả thực hận không thể một ngày mười hai canh giờ không đi ngủ, cũng muốn nghiêm túc biểu đạt tâm ý của mình cho hoàng thượng biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK