“Hoàng a mã ngài bảo ta đọc sách cho ngài?” Đột nhiên nghe thấy tin dữ, Minh Huyên đột nhiên ngồi dậy, không thể tin nổi nói.
Cơn mưa xuân qua đi, Minh Huyên nằm trên ghế tựa, hưởng thụ bầu không khí hoàn toàn tự nhiên không ô nhiễm và cơn gió hiu hiu, bên cạnh còn có một tiểu thái giám biết khẩu kỹ* đang biểu diễn, nhắm mắt lại vô cùng thích ý, nhưng Dận Nhưng lại mang đến một tin tức xấu và mấy hòm sách.
(*Kỹ thuật miệng: Một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác.)
Dận Nhưng nũng nịu trèo lên trên ghế tựa, đạp rớt giày, học theo dáng vẻ của Minh Huyên nằm xuống, biếng nhác và thoải mái nhắm mắt lại, chậm rãi giải thích rằng đây là sách hoàng a mã đưa cho di mẫu, bảo nàng nghiêm túc đọc, nếu không học được thì một thời gian nữa sẽ mời sư phó đến đây cho nàng.
Người ta đang ngồi trong nhà, hoạ từ trên trời rơi xuống! Khang Hy, hắn không phải là người!
Nghĩ đến chuyện bản thân mình là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, đang ở trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, chăm sóc con cái giúp hắn còn chưa đủ sao? Còn phải đọc sách? Trong cung này có bao nhiêu người biết chữ? Số phi tần biết nói tiếng Hán chưa vượt qua ba người đâu đấy?
“Không cần phải lãng phí nhân tài vì ta thế đâu, ta học xong thì có thể làm gì? Vĩnh Thọ cung vẫn chưa giày vò rõ ràng sao? Chuyện đọc sách gì đó để sau này hẵng nói.” Minh Huyên quyết đoán lắc đầu từ chối.
Dận Nhưng mở to mắt, ngáp một cái, nhắc nhở: “Hoàng a mã không thích… Bị từ chối!”
Minh Huyên khựng lại, liếc nhìn Dận Nhưng, sau đó lại nhìn đống sách bên cạnh, lại nhìn Dần Nhưng, rồi lại nhìn sách… Sau đó trực tiếp nằm xuống bên cạnh Dận Nhưng, nhìn trời xanh mây trắng… Nàng cần phải bình tĩnh lại…
“Ta không thích cái này, ngài có thể nói với hoàng a mã của ngài tìm cho ta mấy cuốn sách nông học được không?” Một lúc lâu sau, Minh Huyên khôi phục lại lý trí, đề nghị nói.
Dận Nhưng quay đầu lại nghiêng người lăn đến trên người Minh Huyên, nghiêng đầu nói: “Học cái kia làm gì? Vừa bẩn vừa mệt!”
“Thích thế thôi! Có người thích khoa cử, có người thích làm ruộng, có người thích buôn bán… Đời người còn dài, dù sao cũng phải làm chút chuyện mình yêu thích, mới có thể coi là có ý nghĩa.” Minh Huyên ôm Dận Nhưng lên trên, xoa bóp gò má núc ních của cậu bé, thở dài nói.
Dận Nhưng gật gật đầu, đây là lần đầu tiên di mẫu nhờ mình giúp đỡ, nếu đã là chuyện di mẫu thích, cậu bé bằng lòng giúp đỡ!
“Vẫn là thái tử điện hạ của chúng ta ân cần thông minh!” Minh Huyên ôm Dận Nhưng vào lòng, không thể dằn lòng được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của cậu bé một cái, cảm khái nói.
Di mẫu chủ động ôm mình, lại còn hôn mình? Dận Nhưng không thể kiềm chế được nở một nụ cười rạng rỡ trên mặt, không ngừng đảm bảo mình nhất định sẽ giúp đỡ, sẽ xin hoàng a mã đồng ý.
“Không nhất định phải như vậy, điện hạ giúp ta đề nhắc đến là được, hoàng thượng không đồng ý thì thôi, hoàng thượng luôn có đạo lý của ngài ấy.” Minh Huyên nhìn thấy dáng vẻ vui sướng này của thái tử, hơi mềm lòng nói.
Dận Nhưng gật gật đầu, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã quyết định nhất định phải giúp đỡ di mẫu, hoàng a mã không tìm cho di mẫu, cậu bé sẽ đi tìm sách nông học cho di mẫu!
“Ta đang nói thật đấy!” Minh Huyên có thể cảm nhận được niềm vui sướng của đứa nhỏ trong lồng ngực dành cho mình, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu hoàng thượng không đồng ý, ngài không cần phải nhắc đến chuyện này nữa, đợi sau này ngài lớn lên một chút, có thể xuất cung, nhân tiện mua giúp ta hai cuốn trở về là được, tuyệt đối không thể vì ta mà ngỗ nghịch với hoàng thượng.”
Minh Huyên chưa từng tiếp xúc với Khang Hy, nhưng theo lẽ thường, nàng biết phụ mẫu đều không muốn con cái ngỗ nghịch với mình vì người khác, người thương như vậy, hoàng thượng cũng như vậy.