Minh Huyên nhìn tiểu cô nương buồn bã ỉu xìu trước mắt, có chút đồng tình sờ lên bím tóc nhỏ của nàng ta, không biết nên khuyên thế nào. Chỉ có thể sai người rót cho nàng ta một ly trà sữa, để nàng ta chậm rãi nguôi ngoai. “Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ?” Mỗi lần nghĩ đến đây, Na Bố Kỳ lại nhớ đến ngày trước, nàng ta muốn túm lấy bản thân của khi đó, nghe nói là vừa trắng nõn vừa ngu xuẩn để đánh một trận, không có chuyện gì lại tò...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.