Xưa giờ, quan hệ giữa hai tỷ muội họ đã không tốt rồi, Minh Tuệ là trưởng nữ của Tứ thúc Khoa Nhĩ Khôn, trước giờ luôn là cô nương hoàn mỹ và xuất sắc nhất trong các cô nương của Hách Xá Lý gia, vậy nên Minh Tuệ đứng dưới vầng sáng của Minh Huyên đã bị ức chế một đoạn thời gian rất lâu rồi, đương nhiên, nàng ta cũng không có ấn tượng gì tốt với thứ nữ đại phòng này.
Nhưng bây giờ thứ nữ mà nàng không vừa mắt sắp vào cung, nghĩ đến sau này bản thân phải hành lễ với nàng, tâm trạng của Minh Tuệ không sao bình tĩnh lại được, nàng sớm ném hết lời dặn của ngạch nương lúc trước khi nàng tới đây ra ngoài não rồi.
Minh Huyên cũng mất kiên nhẫn nghe nàng ta nói, nàng thẳng thừng nói mệt mỏi rồi sai người tiễn nàng ta đi ra ngoài!
"Ngạch nương, sau này nếu có người nói mát bên tai thì ngạch nương cứ tiễn nàng ta đến chỗ đích ngạch nương hoặc a mã là được." Sau khi tiễn Minh Tuệ đi, Minh Huyên trở về phòng nói với Triệu Giai Thị: "Không cần khách sáo làm gì."
Triệu Giai Thị gật gù, đáp: "Ta nhớ rồi, sau này ta chính là thể diện của ngươi ở ngoài cung, chắc chắn sẽ không để người ta bắt nạt nữa. Ngạch nương sẽ khỏe mạnh và tự chăm sóc tốt cho bản thân, nhất định sẽ không để ngươi lo lắng."
Minh Huyên không nói gì nữa, thả tóc xuống, thay một chiếc áo đơn rồi nằm ở trong chăn, đi vào nông trường, ở nơi này không có người ngoài nên nàng dùng hết sức lực để xả hết cơn giận, sau đó mới ngồi trong biệt thự của nông trường, bắt đầu suy nghĩ về con đường tương lai.
Không thể tranh sủng được, nàng không có hứng thú với Khang Hy. Có được sự hậu thuẫn của Hách Xá Lý gia, tháng ngày mình ở trong cung cũng sẽ không tệ, thậm chí có sinh con hay không cũng không liên quan.
Trong lúc đề phòng người ở trong cung giở mưu mô vừa phải cố gắng sống sót, chờ khi thái tử bị phế, mình có phân vị thì cuộc sống sẽ không quá kém.
Từ xưa đến giờ, nhiều sự cổ đều xảy ra trong hoàng cung, trò hay sẽ liên tục không ngừng, ăn ngon uống ngon, còn có kịch vui để xem, lại có không gian dựa vào . . . Chuyện này đã không thể thay đổi, Minh Huyên cũng chỉ có thể nghĩ về những điều tốt đẹp.
Thật lâu sau, khi Minh Huyên từ nông trường đi ra, tâm trạng của nàng cũng đã hoàn toàn khôi phục.
Ngay cả ngày kế tiếp là ngày thành hôn của Nhị tỷ tỷ, nàng cũng có thể cười hì hì tham gia, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt âm u độc ác của Lục muội muội.
Thấm thoát thời gian hơn ba tháng cũng biến mất trong giây lát, ba tháng qua, Minh Huyên nghiêm túc học tập lễ nghi cung đình từ các ma ma giáo dưỡng do người trong nhà mời đến cho mình.
Hiểu biết thêm tình hình trong cung, bây giờ trong hậu cung không có nhiều nữ nhân, càng không có phân vị cao, mặc dù dưới gối cũng đã có con nối dòng nhưng đều là thứ phi.
Nhưng Minh Huyên biết tình hình này sẽ không kéo dài được lâu, trong nhóm người sắp vào cung như bọn họ có người được chọn sau này làm kế hậu.
Nàng không mong chờ việc mình được sủng ái, nhưng cũng phải đề phòng người khác tính kế mình, dù là nghĩ tình thái tử, hoàng thượng cũng sẽ có nhiều ưu ái vì mình xuất thân từ Hách Xá Lý, nhưng cũng không có thể phòng ngừa được những người khác tính kế với mình, dù sao không chỉ có mình, còn có các cô nương khác trong Hách Xá Lý gia.
Minh Huyên từng nghe một câu nói, lúc ngươi không có khả năng thay đổi được thế giới, thì ngươi phải thích nghi với thế giới đó. Mà chuyện nàng phải làm ở dưới tình huống không thể thay đổi này, là cố gắng học cách thích ứng sinh hoạt trong cung.
Năm Khang Hy thứ mười lăm, ngày mười sáu tháng giêng, cuối cùng Minh Huyên vẫn bước vào cửa cung Tử Cấm Thành, đi theo bên cạnh nàng có nha hoàn Xuân Ny đã hầu hạ nàng từ nhỏ và Ô Lan, cùng với một ma ma giáo dưỡng được trong phủ sắp xếp cho nàng – Lưu ma ma và mang theo hai cái rương của hồi môn.