Dận Nhưng nắm lấy vạt áo của Minh Huyên, nghiêm túc nói: “Làm thần tiên, không có đồ ăn ngon, cũng không có, Cổn Cổn, còn không có… không có Bảo Thành, một chút cũng không tốt.” “Điện hạ nói rất đúng, làm thần tiên không tốt chút nào.” Minh Huyên cảm thấy trước mắt có chút mông lung, cứ cảm thấy đôi mắt của thái tử ngập nước, không ngờ rượu trái cây lại dễ say như vậy, nàng lập tức ôm Dận Nhưng và nói: “Không làm thần tiên, ta ở lại mặt đất với con có được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.