Trong cung từ trên xuống dưới đều bị giày vò, không còn ai có thời gian tranh sủng! Trước mặt Khang Hy thanh tịnh hơn rất nhiều.
Sau khi nghe nói những chuyện này, Khang Hy vô cùng cảm động và mong chờ, nhưng dựa theo những gì Dận Nhưng nói, thời gian hoàng a mã ở lại Càn Thanh cung xử lý công vụ càng ngày càng nhiều, Minh Huyên suy đoán rằng tình hình ở tiền triều có vẻ như không được thông thuận lắm, Tam phiên vẫn không thể loại trừ chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Chén lớn bao nhiêu thì ăn nhiều cơm bây nhiêu, mặc dù tạo ra một đống chuyện như vậy, nhưng trong lòng Minh Huyên vẫn rất ai oán, ngay cả khi biết có người cùng chịu khổ với mình, thậm chí còn khổ hơn nữa, nỗi tức giận vì phải chịu khổ lập tức tiêu tan đi không ít. Tuy nhiên, chuyện chép sách vẫn không thể ngừng lại, chỉ là sau khi có những lễ vật khác, chữ viết cũng buông thả hơn một chút.
Bởi vì không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng công việc chép sách cũng đã hoàn thành trước lễ Vạn thọ hai ngày, cho dù đồ chay ngon thế nào đi chăng nữa, Minh Huyên cũng cảm thấy đủ rồi, vì thế mới sáng sớm ngày hôm sau, nàng đã tìm đến Ngự Thiện phòng, yêu cầu một bản danh sách các món sở trường của tất cả đầu bếp.
Ánh mắt nàng bị một đống cái tên văn nhã làm cho hoảng hốt, sa thuyền đạp thuý, lưu ly châu ngọc, mẫu tử tương hội, long phượng nhu tình, hổ ngọa ni sơn…
Đây đều là những thứ gì vậy?
Trên con đường nhân sinh dài dằng dặc, Minh Huyên ngăn cản người khác giải thích cho mình, đầu tiên là hỏi xem với phân vị của mình thì có thể gọi món gì, sau đó đã đặt một suất sa thuyền đạp thuý, nàng muốn nếm thử, nhưng để đề phòng bất trắc, nàng còn cố ý gọi thêm mấy món đã từng ăn.
Trước đó, trong lúc chờ đợi bữa tối, một mình Minh Huyên đã xử lý xong nửa hộp khô bò, không còn cách nào khác… Món khô bò tiến công cho thái hoàng thái hậu thực sự quá ngon miệng, một khi không cẩn thận sẽ ăn đến no căng!
“Sa thuyền đạp thuý?” Dận Nhưng đã làm mấy con diều, cuối cùng cũng có một con có thể bay lên, vẽ lên đó một trái tim màu đỏ, in một dấu tay nhỏ, vừa mới chuẩn bị xong lễ vật đã nhìn thấy một món ăn quen thuộc bày biện trên bàn.
“Điện hạ đã từng ăn rồi sao? Ngon không?” Minh Huyên ở trong nông trường làm việc một thời gian, đến khi bụng không còn no căng nữa mới đi ra ngoài, đúng lúc kịp bữa tối, bởi vì vẫn chưa biết nó được làm bằng nguyên liệu gì nên trước khi hạ đũa, nàng mở miệng hỏi.
Dận Nhưng gật đầu nói: “Hương vị tạm được, nhưng cô không thích mùi của chân lạc đà lắm.”
Chân lạc đà… Đôi đũa của Minh Huyên đột nhiên không thể gắp xuống được nữa, cuối cùng chờ đến khi thái giám đưa đồ ăn đến giải thích cách làm xong, nàng hít một hơi thật sâu, một bàn đồ ăn nhỏ thế này ăn vào có chút tội lỗi, chúng lại có mùi vị của gà mái, thịt heo, chân giò hun khói Kim Hoa…
Nấu cũng đã nấu rồi, Minh Huyên không thể không ăn, vì không muốn lãng phí, hơn nữa hương vị thực sự rất tuyệt, sau khi ăn xong rồi, nàng thề sau này sẽ không bao giờ gọi món này nữa.
Ăn chay hơn mười ngày đột nhiên ăn một đĩa thịt lớn như vậy thực sự không dễ tiêu hoá chút nào, Minh Huyên trực tiếp nằm sấp xuống.
Dận Nhưng tức muốn hộc máu nói: “Kiềm chế, kiềm chế!” Khả năng ăn uống của di mẫu như thế này rõ ràng không thể tiêu hoá được rồi? Ngay cả cậu bé cũng sốt ruột!
Minh Huyên yếu ớt nói: “Vừa nghĩ đến chuyện ta đã ăn một đĩa thịt, huy động nhân lực nhiều như vậy, ta luôn cảm thấy rằng nếu mình ăn không hết, sẽ có lạc đà đến tìm ta báo thù, sau này… Ta chắc chắn sẽ không bao giờ ăn thứ này nữa, bây giờ vẫn đang đau lòng đấy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dận Nhưng trở nên nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc nói: “Cho dù những nguyên liệu nấu ăn đó quý giá như thế nào đi nữa cũng không thể quý bằng di mẫu, sau này nếu di mẫu muốn ăn cái gì, nếu phân vị không đủ thì cứ dùng của cô, cô không thể ăn vặt nhiều như vậy được!”