“Di mẫu không có, sở thích nào khác, đưa Cổn Cổn đi, di mẫu sẽ, đau lòng.” Cậu bé không thích sự quan tâm của Minh Huyên dành cho Cổn Cổn, nhưng Minh Huyên rất thích Cổn Cổn, Dận Nhưng kéo tay Khang Hy nói. Khang Hy buông tay cậu bé ra, nhìn đôi mắt ngây thơ vô tội của nhi tử, hắn dằn lòng lại nghiêm khắc nói: “Ngâm toàn bài ‘Quân tử bất lập’ một trăm hai mươi lần, để nhớ cho kĩ.” Dận Nhưng đứng dậy, tay chắp sau lưng bắt đầu lắc đầu ngâm: “Mạnh Tử...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.