Minh Huyên cau mày trừng mắt nhìn Tiểu Thuận Tử. Cổn Cổn nó có ngoan ngoãn thế nào đi chăng nữa cũng không phải không hề có sức chiến đấu. Vì vậy nên nàng vẫn luôn không cho phép Dận Nhưng lại gần Cổn Cổn, chỉ sợ Cổn Cổn không cẩn thận làm hại cậu bé, mất cả mạng cũng có thể. Tiểu Thuận Tử quỳ trên đất cúi đầu không dám lên tiếng. Minh Huyên ôm Dận Nhưng vào lòng, nàng nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới mới xoa đầu cậu bé nghiêm khắc nói: “Không phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.