Qua Nhĩ Giai thị thở ra, không biết nên thở phào hay hâm mộ. Bà luôn thấy rõ Minh Huyên bảo vệ Triệu Giai thị thế nào, cũng vì sự bảo vệ và bướng bận này mới khiến bà yên tâm cho nàng vào cung.
Nói thật lòng, đến nay Qua Nhĩ Giai thị vẫn chưa từ bỏ ý muốn đưa nữ nhi của mình vào cung, cho nên nói:
“Chờ sau khi Thu Nhi sinh thì ta sẽ gả đi, sinh ra dù là nam hay nữ đều gửi nuôi dưới danh nghĩa của ngạch nương ngươi, cho nàng tự mình nuôi nấng."
Minh Huyên cảm kích tạ ơn, như vậy cũng tốt.
Thu Nhi là nha hoàn mà người khác đưa cho a mã, dù mang thai vẫn không có danh phận chính thức, sau khi a mã chơi chán thì ghét bỏ người này trước kia từng hầu hạ người khác.
Cho hài tử này theo ngạch nương, cũng để ngạch nương có người dựa vào, con trai hay con gái đều tốt.
Rời đi chính viện, Minh Huyên nâng một cái hộp đựng đậu bằng vàng, biểu cảm thả lỏng thở hắt ra.
Nhìn từ xa chuẩn tân lang đang hạ sính, tinh thần phơi phới, Minh Huyên không chần chừ, quay đầu bước đi.
Sau khi xuyên qua luôn xuôi chèo mát mái, giờ đây Minh Huyên được thể nghiệm cảm giác tân lang thành hôn nhưng tân nương không phải chính mình.
Minh Huyên không có quá nhiều cảm giác bị phản bội, bởi vì vốn không có tình cảm. Nàng chọn đối phương vì có gia đình đơn giản, đối phương chọn nàng vì gia thế. Trong lòng Minh Huyên càng phiền chán vị kia trong cung hơn.
Chỉ một ánh mắt đã quyết định cuộc đời của nàng, ghê gớm thật!
Minh Huyên rời chính viện, chưa kịp gặp ngạch nương đã bị Cát Bố Lạt gọi đi thư phòng, Minh Huyên lần đầu tiên thấy a mã hiền hòa dễ gần như vậy.
Nhìn thấy con gái, Cát Bố Lạt đầu tiên là giáo dục răn dạy một phen, nói nàng không nên chạy lung tung ra am ni cô, tiếp đó đột nhiên cười cười, vuốt râu nói:
“Nữ nhi của ta có phúc khí! Nhưng việc này nhờ có Tào Tử Thanh, tiểu tử này rất biết lợi dụng sơ hở.”
Hoàng thượng nhìn trúng tốt hơn là nhà mình cứng rắn nhét vào.
Ngón tay bấu chặt cái hộp, Minh Huyên thấp thỏm nói:
“Đã làm a mã mệt nhọc lo cho, nhưng nữ nhi chỉ dạo một vòng quanh am ni cô, còn mang theo khăn che mặt . . . "
“Người Mãn chúng ta không chú trọng cái này. Hai ngày này ma ma lúc trước hầu hạ tỷ tỷ của ngươi sẽ vào phủ, ngươi hãy đi theo bà ta học giỏi quy củ.”
Cát Bố Lạt phất tay, dù cố ý hay vô tình, có thấy mặt hay không đều không sao cả, nữ nhi của ông vào cung là được.
Minh Huyên dịu giọng nói vài câu ngọt ngào, Cát Bố Lạt thấy nữ nhi này khôn lanh hơn ngạch nương của nàng, không chất phác, thế là không kiềm được nói nhiều hai câu.
Bên cạnh Khang Hy có hai người cực kỳ thân thiết, một người là Nạp Lan Dung Nhược của Nạp Lan gia, người thứ hai là Tào Tử Thanh cho Hách Xá Lý gia một cơ hội tốt. Lần này nhờ có Tào Tử Thanh nên nàng mới có cơ duyên vào cung!
Minh Huyên mỉm cười phụ họa a mã mấy câu, tiếp đó nịnh hót ông, nghe ông nói ra chân tướng sự tình!
Theo như thông tin a mã thổ lộ thì nàng vào cung là do người tên Tào Tử Thanh đẩy mạnh! Rõ ràng Khang Hy đã buông bỏ, kết quả tên khốn này dùng tin Khang Hy hỏi thăm chính mình nói cho Tam thúc Tác Ngạch Đồ để lấy lòng, nên mới có tình huống hiện giờ!
Minh Huyên khép mắt lại, nhớ lại bộ dáng của người này, thầm đánh dấu X.
Khi biết Khang Hy hay tin nàng có hôn nhân thì từ bỏ, lỗi tại Tào Tử Thanh lắm chuyện, vì làm thân với Hách Xá Lý gia, vì nịnh hót hoàng thượng mà làm ra chuyện như vậy, Minh Huyên rất muốn bóp chết tên này cho rồi!
Tào Tử Thanh là ai? Trên đường Minh Huyên trở về tốn chút công sức mới nghe từ Vương ma ma giới thiệu bối cảnh và tên thật của Tào Tử Thanh.
Tào Dần, tự Tử Thanh!