Minh Huyên thật sự không ngờ lại xảy ra loại tình huống như thế này, nàng có chút sửng sốt.
Vì sao thái tử lại đến đây? Hoàng thượng có biết không? Thái hoàng thái hậu có biết không?
Nàng có tài đức gì mà có thể hấp dẫn sự chú ý của thái tử? Có ai ở sau lưng xúi giục cậu bé sao?
Minh Huyên không ngừng suy đoán, sợ rằng đây là một âm mưu!
Dận Nhưng cũng không quan tâm Minh Huyên suy nghĩ cái gì, bá đạo nói: "Ngươi tùy cô dùng thiện."
Cậu bé nói xong lại nhớ đến mỗi khi hoàng a mã hỏi chuyện gì đó, nhìn Minh Huyên hỏi: "Ngươi, có muốn ăn gì không? Nói ra, nói ra… Cô sẽ thỏa mãn ngươi!"
Sáng sớm thì có thể ăn gì?
Minh Huyên lặng lẽ thở dài, nhưng miệng vẫn thành thật trả lời: "Ta muốn sữa bò, trứng gà và bánh bao nhỏ! Bánh bao rau."
Dận Nhưng nhíu mày, không nghĩ ra đây là món gì? Nhưng mà thái tử phải ổn trọng, đây là điều hoàng a mã luôn nhắc nhở, vì thế, cậu bé ra vẻ thâm trầm nói: "Cô cũng vậy! Nhưng… Cô muốn… Muốn bánh bao thịt!"
Cậu bé nói xong lại liếc mắt nhìn Minh Huyên một cái, sau đó còn bỏ thêm câu: “Không ăn thịt mỡ!”
"Bánh bao thịt không có thịt mỡ không có linh hồn!"
Minh Huyên ôm Dận Nhưng, không nhịn được nói.
Dận Nhưng nghi hoặc nhìn Minh Huyên, cậu bé nhớ rõ hôm qua nàng nói ăn thịt mỡ sẽ trở thành người mập mà? Vì sao hôm nay lại nói như vậy, là vì muốn cậu bé không ăn bánh bao sao?
“Bảo Thành không thích bánh bao rau!” Dận Nhưng có chút ủy khuất nói, rau xanh là đồ ăn đáng sợ nhất trên thế gian!
Đứa nhỏ chưa đến hai tuổi, cho dù thông minh đến đâu không có cách nào hiểu được suy nghĩ của người lớn. Nhưng chúng lại có sở thích của riêng mình.
Minh Huyên hơi áy náy, vì vậy giải thích nói: "Một miếng thịt mỡ to ăn không ngon, nhưng mà trong bánh bao chỉ có một chút thôi nên sẽ không ảnh hưởng. Vả lại, bánh bao thịt có thêm thịt mỡ ăn ngon hơn."
Dận Nhưng cái hiểu cái không gật gật đầu, quyết định sau khi về sẽ hỏi lại hoàng a mã, sau đó mới nói: "Bánh bao thịt của cô bỏ thêm thịt mỡ vào, nhưng chỉ thêm một ít thôi."
"Cho thêm một ít cà rốt và rau thái nhỏ thì ăn càng ngon." Hài tử nghe lời như vậy, lại còn xinh xắn như thế, trái tim của Minh Huyên mềm nhũn, dinh dưỡng cho tiểu hài tử phải cân đối, vậy nên nàng bổ sung thêm một chút.
Được rồi! Dận Nhưng tùy ý gật gật đầu.
Không phải cậu bé dễ nói chuyện, mà là cậu bé dường như không ứng đối được với nữ nhân này?
Thức ăn của thái tử, sao Ngự Thiện phòng dám không tận tâm?
Bọn họ đã sớm chuẩn bị một đống lớn, tất cả đã được trải qua nghiên cứu của Thái y viện, tuyệt đối đầy đủ chất dinh dưỡng, dầu muối thanh đạm.
Nhưng mà bởi vì thái tử gần như chưa bao giờ dùng bữa một mình, cho nên thức ăn của thái tử luôn được đưa tới cùng với ngự thiện hoặc là thức ăn của thái hoàng thái hậu. Thái tử không thích ăn một mình một bàn thức ăn lớn như vậy.
Mỗi lần nghe nói thái tử ăn không ngon, mấy sư phó trong Ngự Thiện phòng đều lo lắng đến trọc cả đầu.
Sữa bò, trứng gà và bánh bao sao?
Khi yêu cầu của Vĩnh Thọ cung và yêu cầu của thái tử được truyền đạt cùng một lúc, hai mắt của các sư phó đều phát sáng! Bất kể là bánh bao rau, bánh bao thịt hay là hương vị của tiểu long bao? Có món nào mà bọn họ không thể nhanh chóng làm ra mấy chục kiểu?
Lần đầu tiên dùng bữa ở trong cung, Minh Huyên sợ ngây người, giống như mấy kẻ nhà quê thiếu kiến thức!
Trứng hấp, trứng xào, trứng luộc đã là gì? Trứng luộc nước trà đều là chuyện nhỏ, chỉ riêng trứng gà đã đưa tới mười mấy món khác nhau, vô cùng đa dạng.
Càng không cần nói đến bánh bao nhỏ vị rau mà nàng thuận miệng nhắc đến? Thái tử muốn ăn bánh bao thịt…