Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Dận Nhưng, nàng mở miệng nói: “Hoàng thượng rất lợi hại, cho nên chúng ta càng không thể gây trở ngại cho ngài ấy. Tất cả những gì ta có thể làm là tuân thủ quy củ, an phận thủ thường, không gây thêm phiền phức cho hoàng thượng. Mà thái tử cũng phải trở nên giỏi giang, không thể chỉ vì một chút quan hệ huyết thống cực kỳ nhỏ bé mà ỷ lại với người khác, đó là dung túng. Ta như vậy, Hách Xa Lý tộc cũng vậy, chúng ta đều là người, đều có tâm tư riêng. Điện hạ, ngài phải nhớ kỹ, trên đời này, ngài chỉ có một người thân ruột thịt, đó chính là hoàng thượng, cũng chỉ có thể là hoàng thượng.”
Dận Nhưng nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn có thể mơ hồ hiểu được mình không thể gọi di mẫu, điều này đối với nàng, đối với mình, thậm chí là đối với hoàng a mã đều không tốt.
Cậu bé tủi thân nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của di mẫu, nhưng vẫn gật đầu, nhớ kỹ tất cả những lời vừa rồi, dự định sau khi quay lại sẽ hỏi hoàng a mã một chút xem có phải là vậy hay không, nếu thực sự như thế, cậu bé sẽ không gọi nữa, ít nhất là không gọi trước mặt người khác.
Thấy Dận Nhưng gật đầu, Minh Huyên cũng không nói thêm gì nữa. Ở phía sau, khi Minh Huyên tâm sự với thái tử, Thu ma ma sớm đã yêu cầu Xuân Ny đứng trước cửa, không cho phép ai ở bên ngoài đến gần.
“Di mẫu… Tại sao người không… Không trang… Trang điểm?” Qua lời giải thích của Minh Huyên, Dận Nhưng cũng đã hiểu rõ Lăng ma ma không biến thành con yêu quái lớn, chẳng qua là vì nước mắt làm nhoè lớp trang điểm. Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Minh Huyên, Dận Nhưng tò mò hỏi.
Minh Huyên thầm nghĩ mình vẫn còn trẻ tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, hơn nữa cũng không muốn tranh sủng, cần dùng son phấn gì đó làm gì?
Nhưng những lời này không thể nói ra ngoài, Minh Huyên suy nghĩ một chút, không muốn giải thích rằng nàng không thích mấy thứ đồ trang điểm với những thành phần không rõ ràng này, lời giải thích ấy chắc chắn sẽ khiến trung cung náo loạn, đồ vật mà các quý nhân trong cung đều dùng, bản thân lại ghét bỏ, chẳng phải đang tự tìm phiền phức sao?
Huống chi trang điểm đẹp như vậy để làm gì? Ngộ nhỡ thu hút phải sự chú ý của Khang móng heo bự thì có phải hỏng chuyện không? Dù sao Minh Huyên tự mình cảm thấy khuôn mặt này của mình đã khiến người ta yêu thích rồi.
Nhưng cũng không thể nói thật như vậy được, cung phi không có hứng thú với hoàng thượng là một chuyện bất kính, vì thế trong lúc do dự, nàng đột nhiên nhớ ra thái hoàng thái hậu cũng không trang điểm nhiều, nên nhìn Dận Nhưng nói: “Bởi vì ngài!”
Ném nồi là sở trường của ta!
“Vì Bảo Thành?” Đúng lúc Ngự Thiện phòng lại đưa sủi cảo đến đây một lần nữa, Dận Nhưng vừa ăn vừa nghi hoặc hỏi.
Minh Huyên sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nói: “Bởi vì ngài luôn thích ta ôm ngài lâu hơn một chút nữa, ta sợ son phấn dính vào trên mặt trên người của ngài, do mấy thứ này dễ bị người khác gian lận nhất, hơn nữa làn da ngài non nớt mỏng manh, ai biết bên trong có thứ gì bẩn thỉu không? Không tin ngài có thể đi hỏi thái hoàng thái hậu, chẳng phải lão nhân gia ngài ấy cũng không trang điểm sao?”
Dận Nhưng nghe vậy cũng có chút cảm động, nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, nhìn vào khuôn mặt nàng, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy di mẫu, nàng vẫn trang điểm, mặc dù lúc này là mặt mộc nhưng Dận Nhưng lại cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Vì thế cậu bé nghiêm túc nói: “Người thật xinh đẹp, xinh đẹp hơn rất nhiều so với các nương nương khác.” Chỉ kém hoàng ngạch nương một chút.
“Điện hạ cũng biết nói như thế này sao? Sau này ngài nhất định sẽ giỏi dỗ dành tức phụ lắm đâu.” Minh Huyên mặt mày hớn hở nói.