Tốc độ kiểm tra của Khương Hàn Tô nhanh hơn không biết bao lần so với Cao Viễn ở bên kia.
Bởi vì căn bản là cô không kiểm tra kĩ cho lắm, tay đều không động tới, chỉ ôm quyển sách, cứ như vậy đáng nhìn người khác lật sách. Cô không quan tâm người kia lật nhanh bao nhiêu, bên trong đã làm đề hay chưa, cô đều không can thiệp. Sau khi bạn học đó dở cử xong, cô liền trực tiếp đi tới người tiếp theo, sau đó tiếp tục nhìn bọn họ lật sách.
Cho nên, ở bên phía hàng Tô Bạch, tiếng lật giấy liên tục chưa từng dừng lại, một người nối tiếp một người.
Tô Bạch cảm thấy chủ nhiệm lớp cho cô ấy làm ủy viên học tập là quyết định sai lầm lớn nhất lịch sử.
Bộ dạng làm việc của cô nàng này dường như là đây không phải việc của mình, điểm này rất giống với hắn của kiếp trước.
Nửa phút một người, nửa phút một người, bên kia Cao Viễn đã ghi được mấy người, còn bên này thì một chữ chưa động.
Đến hàng thứ tám, khi có người nói là mất sách bài tập, lúc này cô mới ghi cái tên đầu tiên vào sổ của mình.
Không đến mấy phút Khương Hàn Tô đã đi từ hàng thứ nhất đến hàng cuối cùng, mà Cao Viễn vẫn còn đang đứng ở hàng thứ tư.
Ghi sổ là sẽ đắc tội với người khác, Khương Hàn Tô thực sự không muốn trở thành kẻ ác, bị nó mang tới nhiều phiền phức.
Mà phiền phức sẽ cần thời gian đi giải quyết, Khương Hàn Tô không muốn đem thời gian quý giá của mình dùng cho vấn đề này.
Cho nên chỉ cần lí do không quá mức vô lí, giống như người vừa rồi, vừa mới phát sách bài tập xong mấy ngày lại nói mất, như vậy cô hỏi cũng không thèm hỏi mà ghi trực tiếp luôn.
Ví dụ như lúc này đang kiểm tra bài tập Hứa Lâm, tuy rằng cô biết Hứa Lâm chỉ viết phía mấy tờ trước cùng mấy tờ phía sau, nhưng cô vẫn cho cậu ta qua.
Tô Bạch nhìn thấy Hứa Lâm cho Khương Hàn Tô nhìn tờ thứ nhất cùng tờ thứ hai sau đó trực tiếp nhảy đến trang cuối cùng, vậy mà vẫn được cho qua, khóe miệng của hắn không khỏi giật giật.
Cái gì tiên tử? Cái gì nữ thần? Gặp quỷ hết rồi a!
Nha đầu này có liên quan chút xíu nào với mấy thứ bên trên sao?
Lạnh nhạt! Xấu bụng! Phải là ma nữ mới đúng!
Nhưng mà ngẫm lại, cô nhi quả phụ, nếu như nàng Khương Hàn Tô thực sự là một cái ngốc bạch ngọt(*), không rành thế sự , phỏng chừng sớm đã bị người cho bắt nạt chết rồi.
(Ngốc bạch ngọt: Phân tích đơn giản theo hán-việt thì hiểu đơn giản là ngốc nghếch-trắng trẻo-ngọt ngào. Cụm từ được dùng để ám chỉ những cô gái đơn thuần, xinh đẹp, có giọng nói ngọt ngào. Nhưng theo cốt truyện cơ bản của những bộ ngôn tình thì đây thường là nguồn rắc rối chủ yếu của các nam chính.)
Cái gọi là nhà nghèo hài tử sớm đương gia (*), từ nhỏ đã trải qua tình người ấm lạnh, khiến cho cô hiểu được cách xử lý khi ở với người khác.
(Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm.)
Nhưng coi như là như vậy, kiếp trước cô vẫn rơi vào kết cục nhảy lầu tự sát.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch không khỏi thở dài.
Hắn không biết kiếp trước vì cái gì mà Khương Hàn Tô lại phải nhảy lầu tự sát, nhưng hắn bây giờ sẽ không thể nào để cho bi kịch này lại diễn ra thêm một lần nữa.
Có lẽ trời cao để hắn trọng sinh, chính là để hắn đến cứu vớt cô.
Nghĩ tới đây, Tô Bạch khóe miệng không khỏi lộ ra một vệt nụ cười.
Mà vừa đúc lúc Khương Hàn Tô đi tới trước mặt Tô Bạch, thấy Tô Bạch lại bắt đầu ngây người với mình, chỉ cảm thấy một trận vô lực.
Cô thật sự muốn biết Tô Bạch thích cái gì ở mình, cô thay đổi còn không được sao?
Hay là bởi vì sắp tốt nghiệp, dù sao cô cũng cảm thấy lá gan của Tô Bạch lớn hơn trước đây. Tuy rằng trước đây Khương Hàn Tô cũng biết Tô Bạch yêu thích cô, nhưng trước đây Tô Bạch nhìn thấy cô đâu có dám nhìn thẳng tắp không rời mắt như bây giờ. Toàn bộ Dục Hoa, dám trắng trợn không kiêng dè nhìn chằm chằm cô như vậy, cũng chỉ có Tô Bạch.
Cô nói Tô Bạch chơi thủ đoạn công tâm, cũng là bởi vì ánh mắt lần trước Tô Bạch nhìn vào cô, bên trong đó nó ẩn chưa quá nhiều thứ.
Không ngờ là cô lại cảm nhận được trong ánh mặt của Tô Bạch một cái cảm giác, cảm giác đó là Tô Bạch đã biết cô cực kỳ lâu rồi.
Ánh mắt kia, tuyệt đối không phải là biết nhau một hai năm có thể có được.
Thời gian Tô Bạch quen cô có thể không lâu được sao?
Một đời trước, thầm mến ba năm cấp 2, sau mười mấy năm, bóng người hay xuất hiện trong những giấc mơ của hắn nhiều nhất những lúc nửa đêm cũng chính là cô.
Lúc Tô Bạch vừa mới đi tới Hải Thành, hắn cảm thấy Khương Hàn Tô chết thì chết, cũng chẳng có gì.
Nhưng mà mười mấy năm trôi qua sau, khi Tô Bạch đứng trước cửa sổ khác sạn nhìn xuống đất, hắn hối hận tự bạt tay mình một cái.
Cũng là vào lúc ấy hắn mới phát hiện, phân lượng của Khương Hàn Tô ở trong lòng hắn dĩ nhiên lại nặng đến như vậy.
Bình thường không xuất hiện, chỉ đến lúc trời tối, khi lòng người yên lúc mới chui ra.
Bởi vì chuyện này mà Tô Bạch từng tìm đại sư để hỏi qua, hai tay đại sư tạo thành hình chữ thập, đáp:
- Đây là chấp niệm.
Tô Bạch hỏi:
- Có giải pháp gì không?
Đại sư đáp lại:
- Chấp niệm của thí là bởi vì Khương thí chủ chết mà tạo thành, trừ phi Khương thí chủ khởi tử hoàn sinh, bằng không chấp niệm khó tiêu.
Tô Bạch nghe vậy lườm một cái, nhưng hắn đúng là đã hiểu, lý do lúc trời tối người yên bóng người Khương Hàn Tô mới hiện ra, đó là bởi vì Khương Hàn Tô chết rồi.
Ước mơ của hắn lúc mới bắt đầu theo con đường chuyên nghiệp là muốn nổi bật hơn mọi người. Mà bên trong cái mục đích muốn nổi bật hơn mọi người đó, lại có cái suy nghĩ là cưới Khương Hàn Tô.
Bây giờ, giấc mơ thành thật, người lại không còn, bởi vậy mà tạo thành chấp niệm.
Chả trách tại sao kiếp trước sau khi Tô Bạch xuất ngũ, mấy người bạn gái của hắn đều là những mỗi tình ra đi trong vội vã, thì ra là bởi tỏng lòng hắn luôn có một hình dáng.
Kiếp trước, mãi cho đến tận khi ba mươi tuổi Tô Bạch vẫn chưa kết hôn, cha mẹ thúc dục không biết bao nhiêu lần.
Thủ phạm lớn nhất trong chuyện này không phải là Khương Hàn Tô sao?
Nhưng cô gái khác cũng không ngốc. Lúc bắt đầu có lẽ không phát hiện được, nhưng mấy tháng sau lại phát hiện trong lòng bạn trai mình vẫn còn nhớ mãi không quên người trước, tất nhiên sẽ đưa ra kháng nghị, sau đó chính là cãi vã. Cãi vã qua đi, cuối cùng chính là chia tay, đương nhiên, đại đa số là Tô Bạch chủ động nói ra.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch không khỏi mà hung tợn trừng Khương Hàn Tô một cái.
Khương Hàn Tô, hạnh phúc cả đời trước của tôi đều bị cô phá hủy.
Mà lúc này Khương Hàn Tô nhìn thấy Tô Bạch bỗng nhiên lại trừng mình một cái, cô lập tức trợn lên, tức giận nhìn lại.
Trắng trợn không kiêng dè nhìn chằm chằm người ta, nhìn xong còn trừng mắt nhìn, cậu thật sự cho rằng tôi dễ ức hiếp hay sao?
- Sách bài tập. - Khương Hàn Tô mặt không cảm xúc đưa tay ra.
Tô Bạch tùy tiện rút một quyển ra đưa tới.
Khương Hàn Tô cầm lên nhìn một chút, tức sắp nổ đến nói rồi, đây là sách ngữ văn.
Bởi vì Tô Bạch ngồi bên trong, cô không thể lướt qua Hứa Lâm trực tiếp đi cầm sách toán của Tô Bạch, chỉ có thể nói với Hứa Lâm:
- Giúp tớ lấy sách toán của Tô Bạch ra.
- Hừm, được..được..được.. – Khuôn mặt Hứa Lâm đỏ chót một mảnh, cậu ta căn bản là không dám ngẩng đầu lên nhìn Khương Hàn Tô một cái. Nghe vậy không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay đem sách đưa toán của Tô Bạch đưa cho Khương Hàn Tô. Thấy cảnh này, Tô Bạch không còn gì để nói! Khá lắm! Mình cứ như vậy bị bán rồi!
Khương Hàn Tô lấy, sau đó bắt đầu kiểm tra từng trang một, cực kì nghiêm túc.
Vừa kiểm tra vừa lẩm bẩm nói:
- 1, 9, 17, 26, 43...76.
7 trang, 76 câu...156 đồng.
Sau khi Khương Hàn Tô tính xong, khóe miệng không khỏi giật giật.
Trước đây cô kiểm tra những nhà khác, lưu manh cùng với học sinh kém chưa từng đung tới. Đừng nói kiểm tra rồi, hai hàng phía sau, ngay cả đi cũng chưa từng đi. Ngày hôm nay là vì kiểm tra sách bài tập của Tô Bạch mới tiện thể liếc mắt nhìn hai hàng cuối, nhưng cô cũng không quan tâm, không thèm để ý họ có làm hay không.
Không nghĩ tới, nhìn chăm chú một hồi lại có nhiều đề như vậy.
Hứa Lâm ở bên cạnh mới nghe được 76 câu đã dọa sợ rồi. Nếu lần này vẫn là Cao Viễn tới kiểm tra, vậy thì hắn không thể không tránh khỏi phải nộp mới chục quyển sách rồi, vậy thì lại phải đi vay tiền.
Nghĩ đến đây, Hứa Lâm liền cảm thấy được Khương Hàn Tô thực sự là tiên nữ trên trời, mỹ lệ, thiện lương.