Tiết ngữ văn của thầy Lý Tân là môn học được học sinh trong lớp thích nhất, cũng là môn học có thành tích bình quân tốt nhất của bọn họ trong tất cả các môn.
Trong ba mươi lớp học của trường Dục Hoa, mỗi thích lớp 9 sẽ có một" trận chiến" và môn ngữ văn này được xem là môn tranh giành thứ hạng đầu, thường thường đều là nội chiến.
Bởi vì trong toàn bộ lớp 9, chỉ có ban 9 mới có thể tạo thành uy hiếp đối với ban 12 của bọn họ ở môn ngữ văn. Mà trùng hợp giáo viên dạy ngữ văn ban chín chính là là Lý Tân.
Thành tích môn ngữ văn của Vương Uy, Hứa Lâm và những người khác phần lớn đều có thể đạt tiêu chuẩn. Có thể thấy được, thành tích bình quân ở môn ngữ văn của ban mười hai bọn họ khủng bố đến mức nào.
Chỉ là, Lý Tân không thuộc về nơi này, thầy ấy chỉ dạy ở Dục Hoa một năm, vừa vặn dạy khóa lớp 9 này của bọn họ, chờ sau khi thi đậu viên chức sẽ chuyển đi nơi khác.
Khi Tô Bạch 21 tuổi, thầy ấy công tác trong huyện ủy rồi.
Nói đến cũng thú vị, khi đó người mà huyện phái ra tiếp đón Tô Bạch, chính là Lý Tân.
Tiết thứ tư, môn ngữ văn kết thúc, chính là thời gian tan học.
Lúc Tô Bạch và Hứa Lâm xuống lầu, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi.
Thế nhưng Tô Bạch biết, đây chỉ là tạm thời, đêm nay, tuyết ở Qua Thành sẽ càng nhiều hơn, đồng thời sẽ kéo dài mấy ngày.
Tuy nhiên, đây là trận tuyết lớn cuối cùng của Qua Thành trong 12 năm tới. Trận tuyết này qua đi, mười mấy năm sau, Qua Thành chưa từng xuất hiện trận tuyết lớn nào khác nữa.
- Bạch ca, Vương Vĩnh đến rồi. - Hứa Lâm nói.
Tô Bạch xoay người, liền nhìn thấy một nam sinh cao gầy chạy đến trước mặt hắn.
- Bạch ca. - Cậu ta kêu lên.
Tô Bạch gật gật đầu, sau đó nhìn về Hứa Lâm, hỏi:
- Cậu còn tiền ăn cơm không?
- Không, không còn, một nửa số tiền mang theo trong tuần này đều để dành trả nợ hết rồi. Hiện tại trong thẻ ăn cơm chỉ còn có hơn 10 đồng, có thể uống vài chén nước cầm cự. Chỉ là em không dự định tiếp tục đi mượn tiền, trên người còn giữ lại mười đồng tiền lộ phí, có thể sống sót qua ngày hôm nay là tốt rồi. - Sau khi cậu ta nói xong, cúi đầu, khá là lúng túng.
- Cậu lấy của tôi đi.
Tô Bạch đem thẻ cơm của mình đưa cho cậu ta, nhưng ngẫm nghĩ một hồi thì lấy lại, nói:
- Quên đi, tôi mang cậu ra ngoài ăn cơm.
- A? Chúng ta đều là học sinh nội trú, làm sao đi ra ngoài? - Hứa Lâm kinh ngạc hỏi.
Tô Bạch cười nói:
- Trường học này chính là một xã hội thu nhỏ, bên trong đủ loại người, muôn hình muôn vẻ. Dục Hoa nhìn như quản rất nghiêm, nhưng khi hiểu rõ được một số quy tắc ngầm trong trường học, sẽ phát hiện ra, nơi này kỳ thực cũng chỉ như vậy.
Nói xong, Tô Bạch mang theo Vương Vĩnh và Hứa Lâm ra khỏi cổng trường trước mặt bảo vệ. Người này lúc bình thường cực kỳ nghiêm túc, nếu học sinh bị phát hiện thì phải xuất trình giấy phép đi lại và đơn xin nghỉ phép. Nếu không có sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp đi xuống cổng trường. Còn lúc này thì xem như không thấy, dĩ nhiên là để bọn họ công khai đi ra ngoài.
Và như vậy, chỉ cần một gói thuốc lá là đủ.
Tô Bạch bọn họ đi ra sau vườn trường, liền nhìn thấy Qua Thành bị bao phủ trong làn áo bạc.
Tô Bạch ngồi xổm người xuống cầm lên một nắm tuyết, sau đó vò thành cầu tuyết, hắn nhìn thấy người bạn học đang đạp xe đạp bên cạnh, sau đó cười ném tới.
Cầu tuyết cũng không có đập trúng người, mà là bay đến trước rơi vào trong giỏ xe của cậu ta.
Coi như là vậy, cũng làm cho cậu ta tức giận chửi ầm lên:
- Là ai, dám ném đại gia ta, có bản lĩnh đứng ra đây cho ông.
Sau đó cậu ta nhìn quét một vòng, liền nhìn thấy Tô Bạch như cười mà không phải cười đứng ở đó nhìn cậu ta.
- Thảo! Bạch ca, anh ném chuẩn quá, cái này mà anh ném trúng được, thực sự là Diêu Minh trên đời, A Liên sống lại! - Nói xong, cậu ta nhanh chóng đạp xe chạy đi như thể sợ Tô Bạch bọn họ đuổi theo. Nhìn thấy Trương Tường chạy trối chết, mấy người đều bật cười.
(Diêu Minh: là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho CLB Houston Rockets của giải bóng rổ nhà nghề Mỹ (NBA). Anh là một trong những cầu thủ có chiều cao cao nhất từng chơi tại NBA, với chiều cao 2,29m. – Theo Wikipedia)
(Còn về A Liên / 阿联 thì mình không tìm được thông tin gì, mong mọi người thông cảm.
- Đi đến quán đối diện ăn đi. Mì khô ăn ngon nhất quanh đây chính là nhà của Trương Khang. - Tô Bạch nói.
Mấy người đều gật gật đầu, cha của Trương Khang bán mì khô, là món ăn ngon nhất trong khu vực này.
Trương Khang, cũng là học sinh ban 12, nhưng không giống với Tô Bạch bọn họ, Trương Khang có thành tích rất xuất sắc, là một trong những học sinh giỏi đứng đầu lớp.
- Bạch ca, Chu Phi không biết anh thích Khương Hàn Tô. - Nhưng vào lúc này, Vương Vĩnh bỗng nhiên nói.
Cậu ta biết ngày hôm nay trên hành lang lầu học lớp 9, Chu Phi đắc tội với Tô Bạch.
- Cậu ta là người của cậu? - Tô Bạch hỏi.
- Đúng.
Vương Vĩnh gật gật đầu, cũng không có phủi sạch quan hệ giữa hắn và Chu Phi, nói:
- Mới vừa thu được sau khai giảng.
- Là học sinh chuyển trường mới tới, trong nhà rất có tiền đúng không? - Tô Bạch cười hỏi.
- Dạ. - Vương Vĩnh gật gật đầu.
Những học sinh ăn mặc đồ hiệu trong trường Dục Hoa này không có bao nhiêu, không phải không có người giàu ở Qua Thành, mà là những người có tiền kia căn bản sẽ không đem con của mình tới ngôi trường này. Vì trường Dục Hoa chính là một thùng thuốc nhuộm lớn, bọn họ mà đưa con cái vào, chúng nó chưa từng ăn khổ, rồi không thiếu bị bắt nạt, sau đó là học thói hư tật xấu.
Trừ khi ngươi giàu có một cách quá đáng, bằng không thì chỉ có thể dâng lên ví tiền cho những học sinh xấu mà thôi.
Nhưng những người thật sự giàu có, người nào mà không đi ra nước ngoài từ sớm, bọn họ còn không muốn ở lại Trung Quốc, chớ nói chi là ở lại trong huyện thành nghèo khó nhỏ nhoi này.
Không giàu nhưng đứa con trong nhà có tiền, đại đa số đều được học trong trường có môi trường tốt trong thành phố.
Bọn họ không cần giáo viên dạy giỏi, chỉ cần không có lưu manh trong trường. Chỉ cần con cái của bọn họ được học trong môi trường bình yên để đọc sách là đủ. Chính vì thế, phần lớn cha mẹ ở chỗ này vì nó làm mục tiêu phấn đấu.
- Năm lớp 7 và lớp 8, cậu ta học trường tư thục tốt trong thành phố. Vào năm lớp 8 bởi vì đánh người trong trường nên bị trường đuổi học. Cha mẹ của cậu ta thì đang công tác ở Qua Thành nên không có dùng tiền để hắn đi học trong trường Phong Hoa, mà là dùng tiền để hắn vào nơi này. - Vương Vĩnh nói.
- Cậu biết chuyện này?- Tô Bạch rất là sửng sốt.
Mấy tên lưu manh ở cấp 2 có thể lợi hại như vậy từ lúc nào?
Lẽ nào thật sự giống những gì được viết trong một số tiểu thuyết hắc đạo, lén lút tạo thành tổ chức trâu bò nào đó hay sao?
Vì dụ như có Thiên Nhãn gì đó, có thể chớp mắt điều tra ra thông tin lý lịch của một người?
- Lúc cậu ta khoe khoang, nói tài sản trong nhà cậu ta có mấy triệu, còn nói trong trường cậu ta là lão đại. - Vương Vĩnh nói.
- Ồ! - Tô Bạch gật gật đầu.
Mấy triệu, ở Qua Thành không tính là ít. Nhà nào mà có một triệu ở nông thôn đã xem như là nhà giàu nhất rồi.
- Bạch ca, nếu không em quay về giáo huấn cậu ta một trận? - Vương Vĩnh nói.
- Quên đi, tôi không chấp cậu ta? Nhưng khi trở về, cậu vẫn phải quản bọn họ. Bất kể là ai gửi thư tình cho Khương Hàn Tô, hay là đã từng tỏ tình, tôi đều không quan tâm. Ai cũng có cái tâm yêu thích cái đẹp, chỉ là còn vài tháng nữa là thi vào cấp 3 rồi, đừng có quấy rầy cô ấy. - Tô Bạch nói.
- Dạ. - Vương Vĩnh gật đầu một cái nói.
- Được rồi, chúng ta đi vào ăn mì.
Nói xong, Tô Bạch đẩy cửa quán tên là Quán mì khố Trương Bình.
- Ông chủ. . .
- A, là Tô Bạch, chú biết rồi, hai bát mì khô.
- Vợ à, hai bát mì khô lớn, đừng bỏ giấm, còn lại cho đủ.
Tô Bạch cười, rồi chỉ vào Vương Vĩnh và Hứa Lâm nói:
- Cho hai người bọn họ hai bát lớn luôn nha, rồi cho con thêm ba phần mì canh chua trứng gà.
- Được rồi. - Bà chủ cười nói.
Trong khi Vương Vĩnh đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, Tô Bạch nói với Hứa Lâm:
- Trở về nói cho Tôn Phong một tiếng, lớp 8 có một người tên là Chu Phi, có thời gian thì dạy cậu ta một bài học.
Nói xong, hắn đảo trứng trong bát canh chua, than thở nói:
- Ai, tôi còn chưa được ôm cô ấy bao giờ.
Hứa Lâm:
- . . .