Trước khi Tô Bạch trọng sinh chính là lúc giải Liên Minh Huyền Thoại thế giới kết thúc. Tô Bạch trở thành khách quý đặc biệt, sau khi kết thúc cuộc tranh tài hắn đã tụ hội lại với những người chiến hữu cũ của mình. Vì giải đấu lần này đội ngũ của hắn phát huy thất thường, bởi vậy cho nên ngồi trên bàn cơm cảm khái nhân sinh một hồi, hồi ức chút lại một vài chuyện cũ lúc mới bắt đầu bước lên con đường này. Cái hồi mà mới chỉ uống có chút rượu đã say không biết đường về, đó đã lã chuyện của 13 năm về trước.
Nhìn thấy trong phòng chẳng có bao nhiêu người đứng dậy, Tô Bạch liền chuẩn bị đóng cửa sau lại.
Mùa đông ở phương Bắc thực sự rất lạnh, phối hợp với từng cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi tới, Tô Bạch cảm thấy như khí lạnh cố ý chui từ cổ xuống người hắn.
Tô Bạch rút một quyển vở ra từ trong chồng sách vở trên bàn, sau đó xé lấy một trang, vò thành cuộn giấy.
Hắn chuẩn bị dùng cuộn giấy này đem để lấp kín cái khe cửa để, hắn làm vậy không phải là sợ chủ nhiệm lớp tiếp tục quan sát bọn họ, mà là muốn bịt để tránh cho gió lạnh từ ngoài thổi vào.
Nếu như chủ nhiệm lớp muốn tiếp tục quan sát thì không thể ngăn được, chỉ cần dùng ngón tay chọc một cái là cuộn giấy lập tức sẽ rơi xuống.
Hơn nữa Tô Bạch cũng không sợ chủ nhiệm lớp sẽ bởi vì cái vấn đề này mà tìm hắn, bởi vì kiếp trước hắn vẫn thường xuyên làm như vậy.
Tô Bạch đóng cửa lại, đem cuộn giấy nhét vào trong khe cửa, vậy coi như là đại công cáo thành rồi.
Chỉ là khi Tô Bạch vừa mới đứng dậy đóng cửa, quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái ôm một chồng sách vở đi tới.
Cô gái này khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cả người được bọc bằng một cái áo bông dày, dung nhan thanh lệ, lớn lên rất là đẹp đẽ.
Cô gái kia ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tô Bạch một cái, sau đó hỏi:
- Cậu có thể mở cửa cho tớ được không?
Tô Bạch nhìn thiếu nữ trước mắt, ngẩn người ra, một loạt hình ảnh được dấu ở nơi sâu trong tâm trí tuôn ra như hồng thủy.
Dục Hoa tổ chức khai giảng vào ngày 10 tháng giêng hàng năm, ngày hôm nay là 19 tháng giêng. Vì Tết Nguyên Tiêu không được nghỉ cho nên phải đến 20 tháng giêng Dục Hoa mới được nghỉ, bởi 20 tháng giêng năm nay vừa vặn là thứ bảy.
Phần lớn học sinh của Trung học Dục Hoa đều đến từ ở nông thôn, bởi vì nơi này thực sự là quá nghèo nên hầu hết các thanh niên trai tráng không đi học nữa đều sẽ ra ngoài đi làm.
Điều này chính là lý do mà phần lớn học sinh đều chọn cách ở lại trong trường. Cơ bản thì ngoại trừ ngày chủ nhật mỗi tuần được nghỉ, những ngày còn lại cổng trường học luôn đóng kín. Học sinh trọ ở Ký túc xá trường tuyệt đối không thể ra khỏi cổng trường, chỉ có một vài học sinh ngoại trú mới có thể ra cổng trường.
Tô Bạch nhớ rất rõ ràng, kiếp trước, ngày mà mình hắn hứng chịu gió tuyết rời khỏi Qua Thành đi đến Hải Thành, đúng là vào ngày 20 tháng giêng. Mấy tháng sau khi Tô Bạch đi đến Hải Thành, Hứa Lâm gọi cho Tô Bạch một cuộc điện thoại.
- Này, Bạch ca, anh còn nhớ Khương Hàn Tô không? Chính là lớp phó học tập lớp chúng ta, cái cô gái có thành tích học tập tốt nhất trường, lớn lên rất xinh đẹp ấy, hôm qua cô ấy nhảy lầu tự tử rồi. Ngày hôm trước em không đi học, nghe nói là bị một nữ sinh trong lớp bắt nạt, sau đó lại bị giáo viên toán đánh chửi, cuối cùng không nhịn được mà nhảy lầu.
- Haiz! Bạch ca, nói thật nha, Dục Hoa nhiều học sinh như vậy, lại còn quản nghiêm như vậy, dù sao mấy năm gần đây không phải không có học sinh nhảy lầu. Nhưng em nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới người lần này sẽ là người lớp chúng ta, càng không nghĩ đến Khương Hàn Tô sẽ nhảy lầu. Thành tích của cô ấy rất tốt a! Lớn lên lại còn đẹp như vậy! Tại sao lại phải làm như vậy chứ!
- Buổi trưa hôm nay, lúc em đến lớp, chủ nhiệm lớp vẫn luôn trầm mặt xuống. Rất lâu rồi em chưa thấy Đông Phương Bất Bại tức giận như vậy. Nghe nói sáng hôm nay chủ nhiệm lớp vừa mới cãi nhau với Hàn Thành một trận lớn. – Sau đó, Hứa Lâm đè thấp giọng xuống, tiếp tục nói chuyện với Tô Bạch.
Hàn Thành mà Hứa Lâm nhắc tới chính là giáo viên toán của bọn họ, Chủ nhiệm của lớp 9-11, ông ta là giáo viên đã để lại cho Tô Bạch một ấn tượng cực kỳ sâu sắc, đương nhiên là không phải là ấn tượng tốt.
- Khương Hàn Tô chính là học sinh đứng đầu khối a, học sinh như vậy, ai lại không coi như là bảo bối mà bảo vệ a? Khương Hàn Tô mất rồi, tất nhiên chủ nhiệm sẽ rất tức giận. Hơn nữa, mấy năm qua, những học sinh nhảy lầu ở trường chúng ta đều là những người có thành tích tốt. Còn thành tích kém như tôi với cậu, coi như là bị lão sư đánh chửi thì cũng đâu có sao? Dù sao chúng ta cũng mặt dày, không phải sống chết đều không chịu hối cải sao? Nói đi cũng phải nói lại, nhảy lầu thì có liên quan gì đến đẹp hay không đẹp? - Tô Bạch hỏi.
- Bạch ca, Khương Hàn Tô đã nhảy lầu tự sát rồi, chẳng lẽ anh không cảm thấy khó chịu chút nào sao? - Hứa Lâm hỏi, giọng điệu có chút tức giận.
- Khó chịu thì có tác dụng chó gì? Có thể làm ra cơm ăn không? - Tô Bạch ngồi ở trong quán net, gọi một cốc mì từ chủ quán.
Hứa Lâm thích Khương Hàn Tô, Tô Bạch biết điều này.
Thực ra không chỉ có mình cậu ta, mà là lớp bọn họ, hoặc có thể nói là toàn bộ Dục Hoa đều có không ít nam sinh thích cô ấy. Thật lòng mà nói thì cũng không thể nói là thích, bởi vì thích là muốn cho người ta biết, cho nên phải gọi là thầm mến mới đúng.
- Bạch ca, anh đã bao giờ thích Khương Hàn Tô chưa? - Hứa Lâm đột nhiên hỏi một câu.
- Ha ha! - Tô Bạch cười một tiếng, không nói gì mà cúp điện thoại, rút một điếu thuốc rồi ăn vội cho hết cốc mì, sau đó tiến vào bảng xếp hạng.
Chuyện Khương Hàn Tô nhảy lầu tự sát, đối với Tô Bạch lúc đó cũng rất bất ngờ, thế nhưng cảm giác của hắn không được mãnh liệt như Hứa Lâm.
Toàn bộ học sinh của Dục Hoa gần mười nghìn người, mấy năm qua thường xuyên xuất hiện việc học sinh nhảy lầu. Kỳ thực không chỉ có Dục Hoa, toàn bộ những trường học khác trong huyện, có rất nhiều học sinh bởi vì áp lực mà nhảy lầu.
Tô Bạch một thân một mình đi tới Hải Thành, không chỗ nương tựa, lúc đó việc duy nhất hắn nghĩ tới là đánh cho đến khi điểm xếp hạng của mình lên cao, sau đó tìm kiếm một đội, đánh ra thành tựu.
Đối với những chuyện khác, Tô Bạch thực sự không có nhiều tâm tư để suy nghĩ như vậy, bởi vì Tô Bạch lúc đó đang trong tình trạng bữa ăn bữa đói.
Chỉ đến khi công thành danh toại, đến lúc trời tối, đến khoảng thời gian lặng yên ngồi nhớ lại về những ngày tháng sinh hoạt vườn trường , khi ấy trong đầu Tô Bạch mới sẽ thỉnh thoảng hiện ra một vệt kia thanh lệ thiến ảnh.
Năm đó Hứa Lâm hỏi hắn đã từng thích Khương Hàn Tô chưa, câu trả lời là có. Khi con trẻ gặp được một cô gái ưu tú như vậy, ai có thể chắc chắn rằng trong lòng không nổi lên nửa điểm gợn sóng nào?
Chỉ là lúc đó, dù là Tô Bạch hay Hứa Lâm, hoặc là những nam sinh khác, khu đối mặt với Khương Hàn Tô, có cũng chỉ có thẹn hình uế thôi.
Loại cảm giác tự ti mặc cảm này, không giống với loại cảm giác thấp kém được tạo ra bởi tiền tài danh vọng ở hậu thế.
Điều kiện của gia đình Khương Hàn Tô không được tốt, nếu so với những học sinh khác trong trường thì gia cảnh của cô thua kém rất nhiều người. Thứ để cho bao người cảm thấy tự ti chính là dung mạo mỹ lệ kia, thành tích nghịch thiên cùng với khí chất lạnh nhạt.
Có không ít nam sinh trong lớp thầm mến Khương Hàn Tô nhưng lại không một người dám biểu lộ. Nhưng nếu như thổ lộ với Khương Hàn Tô mà có nổi một hai phần khả năng thành công, chắc chắn sẽ “người trước ngã xuống, người sau đứng lên”.
Chỉ là tất cả mọi người đều biết, thổ lộ Khương Hàn Tô thì trăm phần trăm sẽ bị cự tuyệt. Như vậy không bằng giấu ở trong lòng còn hơn thất bại để rồi bị người châm chọc. Mấy năm làm bạn học cùng lớp với Khương Hàn Tô, bọn họ thực sự thấy quá nhiều bạn nam bị Khương Hàn Tô từ chối rồi.
Vào học kỳ hai của năm lớp 8, Tô Bạch đã từng muốn mở miệng thổ lổ. Hắn nghĩ rằng, cho dù bị cự tuyệt cũng phải đem lời trong lòng nói ra, miễn cho sau này lại cảm thấy tiếc nuối. Da mặt của hắn vốn dày như bức tường, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ, nếu không thì năm lớp 9 hắn sẽ không dám nghỉ học, một mình tới Hải Thành lập nghiệp.
Chỉ là sau khi tìm hiểu tình huống của gia đình Khương Hàn Tô thông qua Khương Phong của ban 9, Tô Bạch mới bỏ đi cái suy nghĩ này.
Cha của Khương Hàn Tô ra ngoài làm công khi mà mẹ của cô ấy mang thai cô ấy, sau đó cùng với một người phụ nữ có tiền chạy xuống phương Nam, rồi từ đó không trở lại nữa.
Mẫu thân của Khương Hàn Tô không bởi vậy mà tái giá. Trên thực tế, nông thôn ở những năm 90, phụ nữ muốn tái giá là chuyện rất khó, huống chi còn mang theo một đứa bé.
Nếu như đứa bé này không hiểu chuyện, hoặc là mẹ đứa bé có thể quyết tâm vứt bỏ nó cho ông bà nội, không quản sống chết, vậy thì lấy dung mạo của mẹ Khương Hàn Tô, muốn tái giá chẳng phải chuyện khó khăn gì. Dù sao thì bà ấy cũng bị người ta vứt bỏ trước, bà ấy làm như vậy là rất bình thường.
Nhưng then chốt là đứa bé này quá nghe lời, nghe lời đến mức Khương mẫu không nỡ vứt bỏ, rồi bà ấy chỉ có thể tiếp tục ở vậy mà sống. Vạn hạnh là con gái của bà cực kì ưu tú, lại thêm bố mẹ chồng cảm thấy hổ thẹn cho nên đối đãi với hai mẹ con không đến nỗi nào.
Nhưng nghèo vẫn quy lại nghèo.
Ở cái thời đại này nếu không có người đi ra ngoài làm công kiếm tiền, muốn dựa vào mảnh đất nhỏ sống qua ngày, thực sự là quá khó khăn. Hơn nữa, trồng trọt cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tô Bạch từng đọc được hai câu ở trang đầu tên trong sách giáo khoa ngữ văn của Khương Hàn Tô:
“Trung thư tự hữu hoàng kim ốc, trung thư hữu nữ nhan như ngọc*” cho nên mình phải nỗ lực đọc sách.
(Trong sách tự nó có căn nhà được dát vàng / Trong sách có các cô gái dung nhan như ngọc)
Trên sách còn nói, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, cho nên mình cần phải nỗ lực đọc sách hơn.