"Hàn Tô." Tô Bạch gọi. Tuy Khương Hàn Tô vẫn đang cúi đầu dựa vào tường khóc thút thít, nhưng khi nghe giọng nói của Tô Bạch, cô ngẩng đầu lên. Khương Hàn Tô nhìn thấy Tô Bạch, sống mũi cay cay, lúc này nào còn quan tâm đến ngại ngùng hay không, cô trực tiếp nhào vào trong lòng Tô Bạch. Lúc này, dường như chỉ có trong vòng tay của hắn, mới có thể khiến cho cô an tâm một ít. "Tô Bạch, tớ, tớ rất sợ." Khương Hàn Tô khóc thút thít nói. Cô lúc này, không còn bất kỳ sự kiên
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.