Mục lục
Từ 2012 Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Thút thít!

Khương Hàn Tô đem cuốn sách ôn tập còn trắng hơn cả mặt Tô Bạch vứt xuống bàn, sau đó ôm sách vở nhìn Tô Bạch.

Cô muốn làm một cuộc trao đổi, mình sẽ không báo cáo, đổi lại Tô Bạch không được trêu chọc mình.

Tô Bạch hiểu, nhưng hắn cố ý không nói gì, trái lại ngạc nhiên hỏi:

- Ồ, nhìn tôi làm gì? Cậu không ghi đi à? Nhớ báo cho giáo viên đó?

Khương Hàn Tô lạnh lùng nói:

- 76 đề toán, nếu tôi báo cáo, cậu sẽ mất 150 khối tiền.

- Không.

Tô Bạch lắc lắc đầu, nói:

- Lớp trưởng đại nhân, phải tính toán cho thật kĩ, chính xác là 152 khối.

- Cậu...

Khương Hàn Tô tức điên, hỏi:

- Cậu thật sự không sợ tôi báo cáo lên sao?

- Nói nhảm gì đó? Muốn làm thì làm, chỗ này cũng không ai ngăn cậu. Không làm được thì đàng hoàng cút về chỗ ngồi. - Tô Bạch đột nhiên lạnh lùng nói.

Khương Hàn Tô nghe vậy, tức giận đến mức nước cũng sắp chảy xuống rồi. Tuy rằng cô có một trái tim rắn rỏi, từ rất sớm liền học được đạo lý đối nhân xử thế, nhưng đến cùng vẫn chỉ là một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi. Mặc dù trong nhà nghèo khó, nhưng bởi vì biết nghe lời, người trong nhà ai cũng đều cực thương yêu cô, đến trường thì các giáo viên bộ môn gìn giữ có thừa, cho nên nào có bị mắng như vậy bao giờ?

- Làm sao? Sợ rồi? Không giám nộp lên? Không giám giao cho giáo viên thì bé ngoan về chỗ đi, sau này đừng có kiểm tra bài tập của tôi nữa. - Tô Bạch lại lần nữa cười lạnh nói.

Mấy người bên cạnh nhìn thấy Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô giao chiến đều câm như hến, không dám nói nhiều, nhưng trong ánh mắt mỗi người đều có vẻ ngồi xem kịch vui.

Muốn nói tới hai người mà học sinh trong lớp bọn họ không dám đắc tội nhất, đó chính là Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô. Nguyên nhân sợ kẻ đứng trước là bởi vì bản thân Tô Bạch, mà sợ người sau là bởi các giáo viên bộ môn đứng sau Khương Hàn Tô. Trước đây, rất nhiều học sinh trong lớp đều đều nghĩ, nếu như hai người Khương Hàn Tô cùng Tô Bạch trực tiếp va chạm sẽ như thế nào? Nhưng bởi vì trước đây Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô đều tránh được mấy chuyện như này xảy ra. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, ở học kỳ 2 lớp 9, trong nửa năm cuối cùng của cấp 2 lại nhìn thấy cảnh này.

Ngày hôm nay, Tô Bạch mắng khóc Khương Hàn Tô.

Đây là lần đầu tiên học sinh ban 12 nhìn thấy Khương Hàn Tô khóc.

Hình ảnh này sẽ đọng lại ở trong lòng bọn họ rất nhiều năm.

Nguyên lai Khương Hàn Tô cao cao tại thượng, lành lạnh như tiên cũng sẽ khóc.

- Bạch...Bạch ca, quên đi, quên đi thôi. - Lúc này Hứa Lâm nhìn thấy Khương Hàn Tô không ngừng chảy nước mắt, nhịn không được nhỏ giọng khuyên giải.

- Hứa Lâm, cậu phải nhớ, vì sao hai năm qua không ai bắt nạt cậu. Nếu mà cậu còn tiếp tục hướng cùi chỏ ra ngoài, vậy thì từ này về sau, Tô Bạch tôi không có người bạn này. - Tô Bạch nhìn Hứa Lâm, lạnh lùng nói.

Hứa Lâm nghe vậy, nào còn dám nói thêm nữa nửa câu, chỉ có thể cúi đầu không nói một lời.

Tô Bạch lại đưa ánh mắt hướng phía Khương Hàn Tô, không để ý nước mắt lần lượt chảy từ trên khuôn mặt thanh lệ của cô xuống, cau mày nói:

- Cậu bỏ qua nhiều người như vậy, đến cuối cùng lại kiểm tra bài tập của tôi, bây giờ kiểm tra xong lại không dám đưa cho giáo viên xem, vô duyên vô cớ đứng đây chảy nước mắt, người không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu đó.

- Khương Hàn Tô, đến cùng cậu muốn làm gì? - Tô Bạch lạnh giọng hỏi.

Khương Hàn Tô nghe vậy, nhịn không được nữa, cô dùng tay lau khô nước mắt trên mặt, sau đó dùng bút đem tên Tô Bạch ghi vào danh sách của mình, bước nhanh ra ngoài cửa, đi thẳng tới văn phòng. Sở dĩ cô muốn kiểm tra bài tập của Tô Bạch, chính là muốn làm một cuộc giao dịch với Tô Bạch, để hắn biết khó mà lui.

Cái danh sách này hẳn là phải nộp lên từ sớm mới đúng, chỉ là bảy trang, một đề Tô Bạch cũng không làm. Nếu lần này nộp lên cho giáo viên, phí sinh hoạt cả tuần của Tô Bạch sẽ mất hết. Bởi vì như thế, Khương Hàn Tô vốn là muốn không ghi, bỏ qua cho Tô Bạch lần này, chờ lần sau hắn có ít bài tập không làm hơn rồi mới giao cho giáo viên.

Nhưng mà cô không nghĩ tới, cô còn chưa nói Tô Bạch đã bắt đầu mắng mình.

Trận trách mắng này khiến cho Khương Hàn Tô bị bối rối, chờ sau khi cô phản ứng lại, nào còn nhịn được nữa, cho nên trực tiếp chạy về phía văn phòng.

Tô Bạch nhìn thấy bóng lưng Khương Hàn Tô biến mất, thở phào nhẹ nhõm.

May là cô nàng này đi báo cáo, nếu không thì Tô Bạch thật sự là không đành lòng mắng tiếp.

Nhưng mà khi nghĩ lại, bởi vì cô nàng này mà kiếp trước mình vừa mới hẹn hò được với một người lại gần như lập tức chia tay, lại làm hại mình trằn trọc trở mình biết bao đêm, Tô Bạch tức khắc lại cảm thấy mình làm vậy vẫn còn nhẹ. So với những gì kiếp trước cô ảnh hưởng đến mình, cái này tính là gì.

Mẹ, làm sao có thể cả đời không bắt nạt ai!

Đương nhiên, vừa rồi Tô Bạch cũng không phải cố ý muốn mắng cô, mà là muốn mượn tay của cô để dừng lại hành động vơ vét tài sản của lão tặc Hàn Thành này.

Cái lão già vô sỉ này mượn danh phạt học sinh để nhổ lông dê trên mấy người học sinh nghèo bọn họ, Tô Bạch bất luận làm sao hắn cũng muốn dừng lại tại đây.

Kỳ thực, kiếp trước có không ít học sinh bị phạt nhiều trong lớp đi tìm Tô Bạch, muốn để Tô Bạch tổ chức một “cuộc biểu tình”, phản kháng hành vi nhổ lông dê này của Hàn Thành.

Chỉ là kiếp trước Tô Bạch giống với Khương Hàn Tô, không quản chuyện không liên quan đến mình. Hàn Thành cắt lông dê không tới trên đầu Tô Bạch hắn, cho nên Tô Bạch cũng chẳng muốn đi đắc tội Hàn Thành. Nhàng đời này lại không giống, chỉ bởi vấn đề kiếp trước Khương Hàn Tô vì lão già này mà phải nhảy lầu, Tô Bạch không thể nhịn được nữa, phải buộc lão dừng lại.

Sở dĩ, Khương Hàn Tô tự mình kiểm tra sách ôn tập của hắn để Tô Bạch nhìn thấy cơ hội.

Chỉ là nha đầu này lại quá thiện tâm, sau khi kiểm tra xong nhìn thấy đề mục quá nhiều, vậy mà lại không dám ghi tên báo cho giáo viên.

Như vậy không thể được, cho nên Tô Bạch mới mắng cô một đợt toàn sát thương bạo kích như vậy.

Ừm, hiệu quả rất tốt, Khương Hàn Tô chịu sát thương bạo kích, sau khi kịp phản ứng, trực tiếp nổi giận đùng đùng chạy vào văn phòng.

Khương Hàn Tô đi nhanh, trở về cũng nhanh.

Lúc chạy đến cửa phòng học, trên mặt của cô vẫn không có nước mắt, thế nhưng mới vừa ngồi trở lại chỗ ngồi của mình liền bắt đầu không nhịn được, nằm nhoài trên bàn mà khóc.

Tô Bạch không nói chuyện, để cho cô nàng này khóc một chút, có thể giảm nhẹ một chút áp lực.

Tô Bạch có thể nhìn ra, gần đây cô gái này chịu không ít áp lực.

Đương nhiên, nếu như cô phải chịu mười phần áp lực, sợ là có tới tám phần áp lực trong đó là do Tô Bạch.

Màu đen bút bi liên tục chuyển động trên các đầu ngón tay của Tô Bạch, Tô Bạch đang suy tư chuyện kế tiếp.

Bởi vì tiếp đó hắn sẽ va chạm trực tiếp với Hàn Thành.

Lấy học sinh đối đầu lão sư!

Rất nhanh, chuông vào học vang lên, một người đàn ôn đầu trọc, tuổi chừng bốn mươi cầm sách đi vào lớp.

- Vào học. - Khương Hàn Tô vốn đang nằm nhoài trên bàn thút thít, nghe được tiếng chuông reo lên lập tức khô nước mắt, cô lại trở lại với hình thái lành lạnh lúc trước.

Sau khi Hàn Thành đi vào, cô đứng dậy tiếng hô vào học, tất cả mọi người trong lớp đều đứng lên, khom lưng chào Hàn Thành, hô:

- Chào thầy.

Hàn Thành xua tay, mọi người đều ngồi xuống.

Cao Viễn đem danh sách kiểm tra của cậu a đưa cho Hàn Thành, Hàn Thành cầm hai tấm danh sách trong tay, đưa mắt tìm những người có tên đang ở dưới bục giảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK