Xuân hạ đổi mùa cho nhau, phía chân trời đã nổi lên ánh sáng trắng mờ ảo. Bóng đêm lui đần, bình minh gần ló dạng, Tô Bạch buộc lại dây giày cho Khương Hàn Tô, sau đó thắt một chiếc nơ con bướm xinh đẹp. Nhìn người con trai trước mắt ngồi xổm xuống thắt dây giày cho mình, Khương Hàn Tô mím mím môi. Tô Bạch đứng dậy và cầm lên bữa ăn sáng đang đặt dưới đất, nói: "Tớ nói năm giờ, cậu lại đến sớm hơn, Hàn Tô, cậu lại không nghe lời tớ rồi." "Vậy vì sao 4 giờ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.