"Cảm ơn." Sau khi cúp điện thoại, Khương Hàn Tô im lặng một lát, sau đó xoay người nói với Tô Bạch. Duyên phận lớn nhất đời này chính là gặp được Tô Bạch! Nếu như không có hắn, cô sẽ không nhìn thấy một chút ánh sáng nào trong thế giới của cô? Tô Bạch tức giận nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, nói: "Em là đang muốn ăn đòn nha!" Trên khóe miệng Khương Hàn Tô hiện lên nụ cười, đưa đầu qua hôn lên mặt hắn một cái. "Nhanh nhanh, anh sắp chết đói rồi." Tô Bạch đẩy ra nói. "Không muốn."
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.