Ngày hôm sau Tô Bạch thức dậy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng ngày hôm nay còn lạnh hơn hôm qua.
Gió lạnh đấm đá vào tấm kính bên ngoài phòng ngủ, tạo nên những âm thanh vang vọng.
Phòng ngủ của bọn người Tô Bạch rất đơn sơ, không có điều hòa. Tám người chen chúc nhau trên một cái giường tầng, cơ bản là thuộc về loại hình đông lạnh hạ nóng.
Thật ra mùa đông vẫn còn tốt chán, chỉ cần đắp nhiều hơn vài cái chăn là có thể chịu được.
Nhưng vào mùa hè, do có quá nhiều học sinh và không có chỗ tắm rửa, đã vậy còn nhét chung một chỗ, nóng muốn chết. Thế nên Tô Bạch không ở trong ký túc xá vào mùa hè mà sẽ ở quán nét Thời Đại chơi game đến tối.
Tô Bạch đi đến tiệm bánh bao ở bên ngoài trường, mua vài cái bánh bao rồi đi mua hai ly trà sữa mới pha, xong rồi mới đến lớp học.
Lúc đến lớp học Khương Hàn Tô đã ở đó rồi. Sau khi Tô Bạch đem bánh bao và trà sữa đưa cho cô ấy, từ trên bàn của mình hắn cầm sách tiếng Anh và đến ngồi bên cạnh cô ấy.
- Cậu đến đây hồi nào? - Tô Bạch hỏi.
Hắn thức dậy vào lúc bảy giờ rưỡi, súc miệng rồi đi mua bữa bữa sáng, hiện tại đã là tám giờ.
- Bảy giờ. - Khương Hàn Tô nói.
- Vậy thì tốt.
Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Tôi cứ nghĩ cậu sẽ như bình thường, đến đây lúc năm, sau giờ chứ.
- Thật ra tôi dậy lúc năm giờ rưỡi, chỉ là vừa mới đi xuống lầu đã bị gió thổi nên chạy về.
Sau khi Khương Hàn Tô nói xong còn le lưỡi một cái, hơi ngượng ngùng nói:
- Ngày hôm nay quá lạnh.
Tô Bạch nhìn động tác le lưỡi Khương Hàn Tô vừa làm, nhìn rất đáng yêu khiến hắn mất cả hồn.
Hắn hung hăng cắn một ngụm bánh bao, mơ hồ nói:
- Khương Hàn Tô, tôi muốn hôn cậu thì phải làm sao bây giờ?
Nghe Tô Bạch nói xong, Khương Hàn Tô sợ hãi lập tức đứng lên, chỉ cần Tô Bạch làm ra động tác kế tiếp, ấy sẽ ngay lập tức tông cửa xông ra ngoài.
- Yên tâm, ý chí của tôi rất kiên định.
Tô Bạch đem bánh bao và trà sữa đưa tới, nói:
- Ăn đi, ăn cơm xong cậu giúp tôi ôn tập một ít ngữ pháp đơn giản.
- Sau này tôi sẽ mua đồ ăn cho cậu, cậu cứ thoải mái ăn uống, bởi vì về sau tôi sẽ hỏi cậu rất nhiều thứ. Những thức ăn này không đáng bao nhiêu, nếu là người khác tìm cậu – học sinh có thành thích cao nhất ở Dục Hoa nhờ dạy kèm một tháng thì số tiền cần bỏ ra khẳng định so với đồ ăn tôi mua cho cậu còn nhiều hơn. - Tô Bạch nói.
- Nên cậu cứ xem đây là thù lao cậu dạy thêm cho tôi đi. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy, cầm lấy bánh bao bắt đầu ăn. Tô Bạch nói thế khiến cô ấy cảm thấy mọi chuyện trở nên đơn giản nhiều.
Giúp cậu ta ôn bài, ăn mấy cái bánh bao thì có sao? Đây là thành quả bản thân mình đáng nhận được mà.
một tuần sau đó, Tô Bạch đều dành thời gian cho tiếng Anh, dù đang học tiết ngữ văn, Tô Bạch vẫn học vài từ đơn tiếng Anh.
Ngay cả một vài câu ngữ pháp, nhờ vào sự giáo dục không ngừng của Đoàn Đông Phương mà Tô Bạch đã bắt đầu hiểu rõ một ít.
Chỉ là đối với toàn bộ tiếng Anh cấp 2 khẳng định vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng Tô Bạch cảm thấy, nếu như lấy tốc độ ôn tập như thế này, trong vòng một tháng, mình nhất định có thể đuổi kịp chương trình học.
Khi hắn tập trung vào việc học, Tô Bạch mới phát hiện, kỳ thực tiếng Anh cấp 2 rất là đơn giản.
Lúc này Tô Bạch không phải dùng mấy quyển sách tiếng Anh ôn tập do chủ nhiệm lớp đưa cho hắn, mà là sách tiếng Anh được Khương Hàn Tô ghi chú đầy đủ khi học trên lớp.
Toàn bộ sách của Khương Hàn Tô được giữ gìn rất cẩn thận. Cô ấy không mua bọc sách như những người khác, nhưng nhìn qua nó còn sạch hơn những quyển sách có bọc.
Nhìn bên ngoài thì sạch sẽ đấy, nếu lật xem từng trang sách, bên trong mỗi một trang hầu như đều là những ghi chú cực kỳ nhỏ.
Những ghi chú này khiến cho Tô Bạch xấu hổ không thôi.
Đây mới gọi là chân chính học tập nha. Xem ra trước đây bản thân mình đúng là quá đơn thuần!
Có quyển sách tiếng Anh này của Khương Hàn Tô, Tô Bạch chỉ cần nhìn xem ghi chú của cô ấy và học theo là được, gặp phải vấn đề khó hiểu hắn mới đi hỏi chủ nhiệm lớp.
Chỉ là tuần này Tô Bạch không hỏi chủ nhiệm lớp nhiều, bởi vì Tô Bạch không chỉ học nữa mà lại bắt đầu quay về thói quen chín giờ tối ngủ, năm giờ dậy mỗi ngày.
Chín giờ đi ngủ và dậy lúc năm giờ, thời gian ngủ mỗi ngày đều tám tiếng, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô ở trong phòng học lúc năm giờ, tinh thần liền trở nên phấn chấn.
Cuộc sống phong phú và thú vị như thế, khác xa với việc xem video và chơi game ở kiếp trước. Cứ chơi game rồi sau đó không biết làm gì cả, luôn cảm thấy thời gian trôi qua kẽ tay.
Một tuần sau, đã đến tháng hai, theo mùa thì đây là thời tiết đầu mùa xuân.
Nhưng Qua Thành thuộc miền Bắc Trung quốc, sau trận tuyết nhẹ vào thứ bảy, không khí lạnh lại ập đến.
Thứ bảy Tô Bạch không có về nhà, sau khi hắn ăn sáng tại tiệm xong liền đi một chuyến đến Áp Bắc.
Qua Thành được đặt theo tên con sông Qua, lại lấy sông Qua làm ranh giới chia thành Áp Bắc và Áp Nam. Mà cái gọi là Áp Bắc, cũng chính là vị trí của trường trung học phố thông số 1 Qua Thành cùng với khu trường mới Dục Hoa.
Về kinh tế, Áp Bắc khẳng định không phát triển mạnh bằng huyện trung tâm ở Áp Nam. Nhưng Áp Bắc rộng lớn, bởi vậy rất thích hợp xây trường học và cũng bởi vì rộng lớn nên dính dáng tới rất nhiều người.
Thêm vào đó, có rất nhiều trường học nổi tiếng nên Áp Bắc trở thành khu vực duy nhất có giá đất cao hơn nhiều huyện xung quanh.
Qua huyện dù sao rất nhỏ, ngồi xe kéo từ Áp Nam đến Áp Bắc chỉ mất mười mấy phút.
Tô Bạch đến chỗ hai cửa tiệm nhìn một chút, lúc này bọn họ đã bắt đầu thi công rồi. Nhưng muốn trang trí toàn bộ xong, vậy còn phải mất thêm vài tuần.
Tô Bạch không vội, sau khi hắn nói với bọn họ một vài ý tưởng liên quan đến trang trí xong, Tô Bạch liền tìm một nhà tắm ở xung quanh.
Nói thật, bởi vì mùa đông rất lạnh, đã hai tuần rồi Tô Bạch chưa tắm.
Ở quán trọ chỉ có thể tắm vội bằng nước ấm, tất nhiên không thể so sánh được với nhà tắm.
Trên thực tế, người phương bắc vào nhà tắm để tắm, giống ở trong thành phố có thể đi vào nhà tắm bất cứ lúc nào. Hồi nhỏ Tô Bạch sống ở nông thôn, đến mùa đông mỗi tháng hắn chỉ tắm một lần.
Còn về mùa hè, hắn cứ tùy tiện tìm một con sông sạch sẽ ở trong thôn rồi nhảy xuống. Chỉ là qua nhiều thế hệ, các con sông trong thôn khô cạn dần, trẻ con trong thôn không còn có thể chơi đùa ở trong con sông giống như bọn họ được nữa.
Nhưng đây cũng là chuyện tốt, vài con sông lớn trong thôn, những năm gần đây không biết thu gặt bao nhiêu mạng người, hơn nửa tỉ lệ là trẻ con.
Vào năm Tô Bạch bảy tuổi, đang học lớp một ở trường tiểu học trong thôn, tan học cùng một đám trẻ con ở trong một khe bùn mò cá. Saukhi mò cá xong, bởi vì trên chân đều là nước bùn, liền cùng nhau đi đến sông lớn rửa chân. Bọn họ rửa thì không sao, đến phiên Tô Bạch rửa, không biết vì sao, đột nhiên giẫm hụt rơi vào nơi sâu của con sông lớn.
Ở trong thôn bọn họ, sông lớn ở đây không phải là con sông Hồng Hà bên ngoài, có nơi nước sâu bốn, năm mét. Lúc đó Tô Bạch mới bao nhiêu tuổi, ngã xuống chớp mắt không còn bóng dáng rồi. Những đứa nhỏ ở bờ sông rửa chân nhìn thấy Tô Bạch rơi vào trong sông, tất cả đều bị doạ khóc, giầy còn chưa mang, toàn bộ khóc lóc chạy về nhà.
Mà ly kỳ chính là, Tô Bạch rơi vào vùng nước sâu, cuối cùng lại tự mình bò lên trên mà không uống giọt nước nào.
Toàn thân Tô Bạch ướt nhẹp chạy về nhà, ban đêm trong thôn truyền đến tiếng chó sủa, nói đầu đông thôn có trẻ con rơi vào trong sông chết đuối rồi.
Trước khi Tô Bạch trọng sinh, chuyện này được xem là chuyện ly kì và khủng khiếp nhất mà Tô Bạch từng trải qua.
Từ đó về sau, Tô Bạch về thôn không còn dám đến sông lớn tắm nữa, không bao giờ dám đi một mình vào ban đêm ở trong thôn.