Mục lục
Từ 2012 Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi trường học, bên ngoài toàn là những chiếc xe, bên trên đầy đồ ăn, còn có những tiểu hoàng mao chạy xe điện, chỉ là rời trường học sinh cũng không giống đến trường học sinh có tiền như vậy, cho nên có rất ít người lựa chọn bỏ ra mấy đồng để ngồi xe đến ga.

(Mình không tìm được thông tin gì về tiểu hoàng mao cả, xin lỗi mọi người.)

Có tiền ngồi xe không bằng đi mua chút gì đó để ăn, hoặc là đi quán net làm đôi ba trận CF cũng được.

Quán net lúc đó vẫn chưa bị Liên Minh Huyền Thoại thống trị, trò chơi là chúa tể của quán net vẫn là Crossfire.

Ba trăm triệu chuột, ba trăm triệu giấc mơ(*), khi chế độ Giant City Ruins mới được xuất hiện lần đầu, nó trở thành đề tài được thảo luận nhiều nhất ở trong trường.

(*: Khi tựa game mới ra, lúc đó dân số của TQ là hơn 300 triệu người, ngta nói như vậy ý là toàn dân đều chơi CF. Qua đây ta có thể hiểu được độ hot của CF lúc bấy giờ lớn đến mức nào. - Theo Baike. )

(Còn về chế độ Giant City Ruins, đó là chế độ PVE đầu tiên của tựa game này. - Theo Sohu)

Tô Bạch đi ra bên ngoài, đi đến trước mặt tiểu hoàng bao, mấy người tài xế tiểu hoàng bao mặc áo rằn ri theo kiểu quân đội liền quây quanh xung quanh hắn.

- Đi đâu?

- Ngồi xe không?

- Ngồi xe chú đi, trong xe chú rất ấm.

- Chú lái rất an toàn, ngồi xe chú đi.

Tô Bạch không nói chuyện, tìm tạm một chiếc xe không bị lọt gió.

- Đến ga xe.

- ga Nam, ga Bắc hay ga Tây?

- ga lớn ở phía Nam.

- Đến đó cần ba đồng tiền, đi không?

- Đi.

- Được rồi.

Bầu trời vừa mới sáng, sương mù mông lung, Tô Bạch ngồi ở trong xe, lấy máy MP4 ra nghe nhạc.

Sau năm phút, tiểu hoàng bao đến trước ga lớn, Tô Bạch trả tiền, sau đó từ trên xe nhảy xuống.

Vào lúc này, ga xe Qua Thành phân chia thành ba ga Bắc, Tây, Nam. Nhưng một năm sau, khi cái cái ga xe mới xây này xuất hiện, nó đã "thủ tiêu" cả ba ga Bắc Tây Nam được xây vào năm 2010, trở thành một ga xe duy nhất của Qua Thành. Diện tích của nó cũng rất lớn, gấp mấy lần tổng diện tích của cả ba cái ga trước đây.

Vì vậy sau này, trừ bỏ một vài người già, không có mấy người gọi cái này ga xe này là ga Nam, hầu như toàn bộ đều gọi là ga xe lớn. Những người tuổi nhỏ hơn chút nữa thì toàn bộ đều gọi là ga xe, bởi vì Qua Thành khi đó chỉ có duy nhất cái ga này mà thôi.

Tô Bạch dừng lại trước một cửa hàng bánh bao.

- Ông chủ, một bát canh vung, một lồng bánh bao. - Tô Bạch nói.

(Canh vung còn có tên gọi khác là Soup SA. Chữ hán: 撒汤)

- Được, mời quý khách ngồi chờ. - Lão bản nói.

Bánh bao là loại bánh bao lớn, một lồng bánh bao tổng cộng có mười cái, chỗ này đủ để hai, ba người ăn.

Qua Thành đất vắng người nghèo, giá đồ vật bình thường sẽ rất rẻ, bữa cơm của một người bình thường chỉ cần hai, ba đồng tiền là đủ.

Ví dụ như là lồng bánh bao lớn này, nó mới chỉ có năm đồng tiền thôi.

Canh Vung, món này rất nổi danh rồi, hầu như là có thể nhìn thấy ở tất cả các tỉnh phương Bắc, mức độ nổi tiếng không thua gì Hula Tang(*).

(Hulatang: Hulatang, còn được gọi là súp tiêu nóng hoặc súp cay, là một loại súp truyền thống của Trung Quốc được tạo ra ở tỉnh Hà Nam nhưng đã trở nên phổ biến trong ẩm thực của tỉnh Thiểm Tây. - Theo Wikipedia.)

Bởi vì cái gọi là cuộc chiến danh nhân, chính là tranh giành trở thành nơi khởi nguồn của các món ăn nổi tiếng. Mấy năm nay, các nơi đua nhau gọi mình là nơi bắt đầu của canh vung, tính cả thành phố Mông Thành bọn họ, tổng cộng có tám nơi. Hơn nữa, để chứng tỏ sự chính cống của mình, mỗi nơi đều có một câu chuyện của nơi đó.

Người này nói là Khang Hi, người kia nói là Càn Long… Hầu như nội dung câu đều là một vị vua nào đó của triều Thanh uống qua loại canh này, sau đó hỏi loại canh này tên là gì, nhưng không ai trả lời được. Sau đó vị hoàng đế đó của triều Thanh liền vung tay lên, ngự tứ vung canh, từ đó canh vung bắt đài được lưu truyền xuống.

Tô Bạch thích canh vung hơn là Hulatang, bởi vì đây là canh này được làm loãng, có thể chống lạnh rất tốt trong mùa đông.

Sáng sớm có thể ăn bánh bao, uống canh vung, vừa thoải mái lại vừa ấm dạ dày.

Theo Tô Bạch, sáng sớm một lồng bánh bao một bát vung canh, buổi trưa hai bát mì khô một phần chua canh trứng gà, đây chính là cuộc sống của thần tiên a.

Sau khi ăn uống no đủ, Tô Bạch trả tiền, sau đó đi vào ga từ cửa sau.

Nhưng mà cửa trước đều là những chuyến chạy đường dài, nếu đi từ cửa trước thì phải mất rất lâu Tô Bạch mới có thể đến nhà. Mà đi từ cửa sau sẽ đến nhanh hơn.

Sau khi Tô Bạch đi vào, tìm xe đi tới thôn của hắn, phủi tuyết bám trên người, Tô Bạch leo lên.

- Bao lâu nữa mới khởi hành được vậy chú? - Tô Bạch hỏi.

- Bảy giờ rưỡi đi. - Tài xế trả lời.

Tô Bạch liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay mình, giờ là bảy giờ mười lăm, còn mười năm phút mới khởi hành.

Xe đi Lâm Hồ cứ 20 phút một chuyến, chắc là 5 phút trước có một chiếc vừa mới đi.

Tô Bạch nhìn thoáng qua một cái, tìm một cái chỗ ngồi xuống.

Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng thời điểm này thực sự có rất ít người đi về. Sau một, hai giờ nữa mới là giờ cao điểm, các học sinh thi nhau bắt xe về.

Bởi vì lúc này, rất nhiều học sinh đều ở trong tiệm nét chơi game. Các quán net mới là nơi có nhiều người nhất thời điểm hiện tại.

Lại nói, năm nay là năm đầu tiên Tô Bạch ngồi xe về nhà sớm như vậy.

Nhưng mà vào lúc này cửa mở ra, một cơn gió lạnh theo đó tràn vào, sau đó Khương Hàn Tô mang theo không ít hoa tuyết trên người cũng tiến vào.

Tô Bạch nhìn Khương Hàn Tô, ngẩn ra.

Lúc này hắn mới nhớ ra, Khương Hàn Tô là người Khương Tập, mà muốn đi Lâm Hồ thì nhất định phải đi qua Khương Tập của hắn.

Vậy trước giờ Khương Hàn Tô đều ngồi cùng một chuyến xe đi về nhà cùng hắn hay sao?

Tô Bạch đột nhiên nhớ tới kiếp sống độc thân cẩu kiếp trước.

Nhà gần ven hồ hưởng ánh trăng, còn có gì thích hợp hơn ngồi chung xe nữa.

Vì kiếp trước mới tan học mình liền đi quán net chơi game, lúc về trường cũng rất muộn, tất nhiên không thể ngồi cùng chuyến xe với Khương Hàn Tô.

Chiếc xe này đi qua Tô gia thôn, nhưng đồng thời cũng đi qua Khương Tập a!

Nhưng mà nhìn thấy trên người cô đầy tuyết đọng, sau đó ngồi ở hai hàng trước mặt hắn, Tô Bạch lại nhíu nhíu mày.

Nhìn bộ dáng mệt mỏi kia, trên người lại nhiều tuyết như vậy, khẳng định đi bộ từ trường học đến đây.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô cóng đến mức tím tái, môi cũng vô cùng khô nứt.

Nói cách khác, cô không chỉ chưa ăn sáng, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống.

Tô Bạch đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn Khương Hàn Tô ngồi ở chỗ đó, cả người đang không ngừng phát run, không ngừng xoa xoa chân nhỏ, hỏi:

- Lạnh không?

Nghe được thanh âm quen thuộc, Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

- Sao cậu lại ở đây? Đây là xe đi Khương Tập mà?

Nói xong, cô lại vô cùng đáng thương nói:

- Tô Bạch, đừng nói với tôi là cậu muốn đến Khương Tập nha, tôi thật sự không tốt như cậu nghĩ đâu. Trong nhà tôi rất nghèo rất nghèo, cho nên cậu có thể xuống xe thích người khác được không?

Tô Bạch bị cô làm cho tức giận, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:

- Khương Hàn Tô, xe này không chỉ đi Khương Tập, còn đi Lâm Hồ. Cho nên nếu muốn xuống xe thì người đó chính là ngươi cậu. Cậu có nhìn thấy gì không? Xe Qua Thành - Lâm Hồ, trên đó căn bản là không ghi Khương Tập, cậu ở trên này làm gì?

Khương Hàn Tô trợn to hai mắt:

- Cậu… Cậu… Cậu…

- Tôi làm sao? - Tô Bạch tức giận nói.

- Cậu ở thôn Tô gia? - Khương Hàn Tô hỏi.

- Đương nhiên. - Tô Bạch lườm một cái.

Khương Hàn Tô cúi đầu, không biết nên nói cái gì.

Vừa rồi cô tưởng rằng Tô Bạch muốn dây dưa, theo cô đi Khương Tập, cho nên bị sợ hãi không nhẹ.

Thế nhưng không nghĩ tới là cô lại hiểu lầm, cho nên cảm thấy hơi hơi lúng túng.

Đúng rồi, Tô Bạch họ Tô, mà toàn bộ Qua Thành đều họ Tô, phần lớn người đều là đến từ Tô gia thôn a!

- Không phải vừa rồi cậu tưởng tôi muốn Dây dưa cậu, theo cậu đi Khương Tập đấy chứ? - Tô Bạch bỗng nhiên cười hỏi.

- Không… Không có… - Khương Hàn Tô nói.

- Yên tâm, đừng nói hiện tại tôi không muốn theo đuổi cậu, coi như thật sự muốn theo đuổi cậu tôi cũng sẽ không làm loại chuyện đó. - Tô Bạch nói.

Nói xong, Tô Bạch xuống xe.

Nếu như cô nàng này không ăn chút gì đó,cứ như vậy chịu đựng thời tiết lạnh lẽo, không thể không sinh bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK