Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Bạch ở nhà làm một giấc ngủ trưa. Đến hai, ba giờ chiều, Tô Bạch từ trong nhà ôm nửa túi bắp ngô, sau đó chạy tới nhà người điếc. Mỗi thôn đều có người câm, người điếc hoặc là người mù, thôn Tô Bạch bọn họ có một lão nhân vừa câm vừa điếc và là người chuyên môn làm bỏng ngô ở trong thôn. Người điếc có tên tuổi, nhưng Tô Bạch không biết gọi gì, chỉ biết là người đó nhỏ hơn một thế hệ, là đời chữ Hữu. Bởi vì người trong
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.