Chu Mỹ Tây cảm thấy cực kỳ xấu hổ và lúng túng, trong khi Tiểu Tống vẫn vui vẻ như mọi khi, anh ta hào hứng chào hỏi: "Lăng tổng!"
Lăng Nguyệt khẽ gật đầu "ừm" một tiếng, sau đó anh giúp họ giữ nút mở cửa thang máy, anh đứng sang một bên nhường đường cho họ đi vào, nhìn hai người họ ôm hai quả bóng yoga trong tay, anh tò mò hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Phòng gym bỏ trốn rồi." Tiểu Tống bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng tôi đến chậm một bước, chỉ có thể vớt vát được hai quả bóng yoga này thôi."
Lăng Nguyệt sững người, thực ra sau đó anh cũng không nhịn được mà bật cười.
Chu Mỹ Tây càng cảm thấy mất mặt hơn, cô trừng mắt nhìn Tiểu Tống, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa."
Tiểu Tống nhìn thấy Lăng Nguyệt bị mình chọc cười, không chỉ không cảm thấy mất mặt mà còn được nước làm tới: "Hay là Lăng tổng mua lại phòng gym này đi, coi như là phúc lợi cho nhân viên chúng tôi."
Lăng Nguyệt hơi nhướng mày, ý cười vẫn còn vương trong giọng nói: "Tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn."
Tiểu Tống vội vàng bắt đầu chế độ chào hàng: "Không lỗ vốn đâu, phòng gym này nằm ở vị trí đắc địa, xung quanh đây có nhiều tòa nhà văn phòng, hầu hết dân công sở đều đến đây tập, công ty chúng ta cũng có mấy chục người đến đăng ký thẻ thành viên rồi đấy."
"Không lỗ vốn thì sao phải đóng cửa?" Lăng Nguyệt hứng thú hỏi lại.
Tiểu Tống nhanh chóng giải thích: "Tôi vừa mới đi hỏi thăm rồi, thật ra không phải là lỗ vốn mà đóng cửa, là do ông chủ mê cờ bạc nên đã nợ rất nhiều tiền, thế là cuỗm tiền bỏ trốn."
Lăng Nguyệt gật đầu như đang suy nghĩ: "Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu thử xem."
Thang máy dừng lại, nhưng hai người ôm hai quả bóng to đùng lại không định nhường Lăng Nguyệt ra ngoài trước, Chu Mỹ Tây nhanh chóng bước ra khỏi thang máy trước, Tiểu Tống đi theo sau cô, họ vào đến văn phòng thì nhanh chóng mang hai quả bóng đặt vào chỗ để đồ chung, còn cẩn thận viết tên mình lên giấy ghi chú rồi dán lên.
Lăng Nguyệt đi ngang qua nhìn thấy đống đồ tập gym bị vứt rải rác này thì lại nhịn không được mà bật cười.
Phòng gym đóng cửa, ngoài việc tức giận vì số tiền bỏ ra như ném xuống sông như Tiểu Tống, thì Chu Mỹ Tây còn cảm thấy đáng tiếc nữa.
Có thể tìm một phòng gym thuận tiện như vậy ở đâu nữa đây, mặc dù công ty cũng có phòng gym, nhưng căn bản là không tranh giành được, trong giờ nghỉ trưa thì lúc nào cũng có hàng dài giày thể thao và bình nước xếp sẵn ở máy chạy bộ, chưa kể khu tập tạ luôn chật kín người.
Tuy nhiên hai tuần sau, đột nhiên Tiểu Tống bất ngờ mang đến tin vui cho cô: Phòng gym ở tầng dưới đã mở cửa trở lại.
Chu Mỹ Tây vẫn đang quan sát thì lại nhận được một tin nội bộ: Nhân viên của công ty được giảm giá 20%, hội viên cũ được giữ nguyên quyền lợi.
Tiểu Tống hào hứng suy đoán: "Có lẽ nào thực sự là Lăng tổng tiếp quản không?"
Chu Mỹ Tây: "Sao tôi nghe nói ông chủ mới là Lạc Động?"
Lạc Động là chuỗi phòng gym lớn nhất ở đây, nó có thể được coi là số một trong ngành.
Tiểu Tống giơ ngón tay trỏ lên lắc lư: "Bây giờ thực sự là Lạc Động đang quản lý, nhưng khi kiểm tra thông tin thì ông chủ của Lạc Động không nắm cổ phần đầu tư."
"Tôi cảm thấy không giống Lăng tổng đâu." Chu Mỹ Tây nói.
"Đặt cược một trăm tệ không?"
"Được thôi!" Chu Mỹ Tây vui vẻ đồng ý, cô cảm thấy chắc chắn rằng kèo một trăm tệ này cô sẽ chiến thắng.
Buổi chiều khi Lăng Nguyệt đến công ty, Chu Mỹ Tây muốn đưa phương án và dự thảo cuộc họp thường niên cho anh xem qua, Tiểu Tống cũng tranh thủ cơ hội để pha một tách cà phê, rồi bám theo cô đi vào trong.
Theo như truyền thống thì cuộc họp thường niên của họ bao gồm các tiết mục biểu diễn, do đó kế hoạch và ngân sách dự toán sẽ được chuẩn bị trước để nhân viên có thời gian tập dợt chương trình.
Chu Mỹ Tây đặt tài liệu xuống trước mặt Lăng Nguyệt rồi báo cáo: "Về cơ bản thì không khác gì năm ngoài, chỉ là năm nay có tuyển dụng mới nên tiệc tất niên cần đặt thêm hai bàn, khách sạn và báo giá đều được liệt kê ở phía sau, mời Lăng tổng xem qua."
Lăng Nguyệt nhận lấy ly cà phê mà Tiểu Tống đưa cho, anh nhấp một ngụm rồi bắt đầu đọc bản kế hoạch của cô, Chu Mỹ Tây làm việc rất tỉ mỉ nghiêm túc, phần quà cũng được liệt kê chi tiết, dự tính ngân sách cũng được tính toán hợp lý sau khi so sánh với nhiều lựa chọn tối ưu, không có điểm nào để bắt lỗi được.
"Không có vấn đề gì, cứ làm theo bản kế hoạch này đi." Lăng Nguyệt đặt tách cà phê xuống rồi ký tên vào bảng ngân sách dự toán: "Vất vả rồi."
Khi trả lại bản kế hoạch, Lăng Nguyệt chợt liếc nhìn sang người mang cà phê tới mà vẫn chưa rời đi là Tiểu Tống.
Tiểu Tống lập tức hiểu được ánh mắt của anh, anh ta vội vàng nói: "Lăng tổng, trưởng phòng của chúng tôi vẫn còn việc muốn hỏi anh."
Chu Mỹ Tây: "..."
Cô lặng lẽ lườm Tiểu Tống một cái.
Lăng Nguyệt nhướng mày, tỏ ra hứng thú nhìn Chu Mỹ Tây: "Có chuyện gì?"
Chu Mỹ Tây không có lựa chọn nào nên đành phải lên tiếng: "Mọi người đang đoán xem có phải anh đã tiếp quản phòng gym dưới lầu không."
Lăng Nguyệt lắc đầu: "Không phải tôi."
Câu trả lời đúng như dự đoán, Chu Mỹ Tây cong mắt cười còn Tiểu Tống thì mặt mày nhăn nhó.
Lăng Nguyệt nhìn thấy phản ứng của hai người họ thì hơi khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi cá cược với Chu Mỹ Tây." Tiểu Tống giải thích.
Lăng Nguyệt khẽ mỉm cười, nhìn sơ qua là đã biết ai thắng rồi.
"Nhưng nhân viên của công ty chúng ta lại có thể được giảm giá 20%." Chuyện này khiến Tiểu Tống cảm thấy khó hiểu: "Nếu không phải là anh tiếp quản thì ai đang giảm giá cho chúng tôi?"
"Không phải tôi tiếp quản, tôi chỉ góp chút sức thôi." Lăng Nguyệt nói: "Ông chủ bây giờ là bạn của tôi."
Sau khi ra khỏi văn phòng, Chu Mỹ Tây lập tức thúc giục Tiểu Tống chuyển khoản.
"Ha ha, trưa nay có thêm đùi gà rồi." Chu Mỹ Tây cực kỳ vui vẻ.
Tiểu Tống vẫn không cam tâm: "Sao cô lại chắc chắn không phải là anh ấy hả?"
"Đáp án đã được viết trong câu hỏi rồi." Chu Mỹ Tây nói: "Hôm đó trong thang máy Lăng tổng đã nói rồi, anh ấy sẽ không làm ăn thua lỗ, anh ấy làm gì có thời gian mà đầu tư vào một phòng gym?"
"Tôi mặc kệ, tôi cũng muốn ăn đùi gà.”
"Được, được, được, tôi sẽ thêm một cái cho anh."
Trước khi tan làm Lăng Nguyệt lại ghé vào văn phòng một lần nữa, anh đứng tựa cửa, một tay đút vào túi quần, Tiểu Ngôn chỉ liếc nhìn một cái mà tai đã đỏ lên.
"Vừa rồi bị mọi người làm gián đoạn, tôi quên mất là chưa nói chuyện này." Lăng Nguyệt bước vào trong hai bước, anh đứng cạnh bàn của Chu Mỹ Tây rồi nói: "Cuối tuần này tôi sẽ đến thành phố S để tham dự hội nghị thượng đỉnh công nghiệp, Tiểu Tống, cậu đi cùng tôi."
Tiểu Tống nhanh chóng đứng dậy trả lời: "Vâng, Lăng tổng, vậy chiều thứ sáu tôi sẽ mua vé máy bay."
Từ khi biết làm trợ lý có thêm lương, lần trước khi tặng quà còn được bao lì xì thì Tiểu Tống trở nên vô cùng tích cực.
"Ừm." Sau đó anh mắt của Lăng Nguyệt lại dừng lại trên người Chu Mỹ Tây: "Cuối tuần này tôi không có ở nhà, có thể làm phiền trưởng phòng Chu dành chút thời gian đến nhà tôi một chút không?"
"Được, anh có việc gì cần tôi làm sao?" Chu Mỹ Tây thuận miệng hỏi.
Lăng Nguyệt vừa định trả lời, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tò mò của hai người còn lại trong phòng, đột nhiên anh chần chừ khó mở lời.
Chu Mỹ Tây lập tức hiểu ý, cô không hỏi thêm nữa: "Được rồi Lăng tổng, thứ bảy tôi rảnh sẽ ghé qua."
Lăng Nguyệt gật đầu mỉm cười với cô, anh rất thích sự tinh ý này của cô.
Buổi tối, Chu Mỹ Tây nhận được tin nhắn của Lăng Nguyệt, đáp án khiến cô cực kỳ bất ngờ: Nhờ cô qua nhà chăm sóc mèo của tôi một chút.
Đầu tiên Chu Mỹ Tây sững sờ mấy giây, sau đó cảm thấy chuyện này vừa dễ thương vừa vô cùng hợp lý, dù sao thì cô cũng không thể nghĩ ra Lăng Nguyệt nhờ mình đến nhà vì lý do nào khác.
Chu Mỹ Tây nhịn không được nhắn lại: Oa, Lăng tổng, thế mà anh lại nuôi mèo sao.
Lăng Nguyệt gửi một tấm ảnh qua, trong ảnh là một bé mèo màu trắng sữa đang cuộn tròn, trông thật ngốc nghếch nhưng vô cùng đáng yêu.
Thật sự… Có chết cô cũng không nghĩ tới Lăng Nguyệt sẽ nuôi mèo, lại còn là một bé mèo thế này nữa.
Chu Mỹ Tây: Nhưng mà Lăng tổng, bây giờ không phải có dịch vụ chăm sóc mèo tại nhà à?
Lăng Nguyệt hỏi lại cô: Cô không thích mèo à? Hay là cô bị dị ứng?
Chu Mỹ Tây: Không có, không có, tôi thích mèo lắm, chỉ là tôi chưa từng nuôi mèo nên không có kinh nghiệm.
Lăng Nguyệt: Cô không cần làm gì nhiều cả, trong nhà có máy cho ăn tự động và khay cát vệ sinh của mèo rồi, cô chỉ cần đến chơi với nó một lát thôi, nó rất quấn người nên nếu tôi vắng nhà hai ngày thì nó sẽ buồn.
Vài giây sau anh lại nhắn thêm một câu: Tôi không thích người lạ đến nhà tôi.
Thôi được rồi.
Chu Mỹ Tây: Vậy một ngày tôi cần đến mấy lần?
Lăng Nguyệt: Một lần là được rồi.
Chu Mỹ Tây: Được, Lăng tổng, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi bị mẹ kéo vào rửa mặt và dưỡng da xong, lúc cô nằm dài trên giường thì mới thấy tin nhắn chưa đọc mà Lăng Nguyệt gửi đến.
Là một tin nhắn chuyển khoản, thế mà anh đã chuyển cho cô hai trăm tệ.
Lúc này Chu Mỹ Tây cảm thấy thật sự rất ngại.
Lần tăng ca trong dịp tết dương lịch thì anh đã gửi cho cô một bao lì xì rồi, lúc đó Chu Mỹ Tây vô tư nhận rất nhanh, sau đó khi phòng tài vụ đến tìm cô để ký tên xác nhận thì cô mới biết tiền lương tăng ca đã được thanh toán thông qua tài khoản công ty, còn bao lì xì đó là Lăng Nguyệt chuyển khoản cho cô dưới danh nghĩa cá nhân.
Tăng ca một lần mà nhận được hai khoản tiền lương tăng ca, cô cảm thấy bản thân không đáng nhận được nhiều tiền như vậy, tự nhiên sẽ cảm thấy ngại ngùng.
Cô chuyển tiền trả lại rồi nhắn cho anh: Lăng tổng, đây là bổn phận của tôi mà.
Cô đã được cấp thêm một khoản tiền lương còn được thăng chức thành trưởng phòng, sao cô có thể không biết xấu hổ mà nhận bao lì xì nữa chứ?
Nhưng Lăng Nguyệt lại chuyển khoản lại cho cô kèm theo tin nhắn: Việc nào ra việc đó, khối lượng công việc của cô thật sự nhiều hơn trợ lý Tần, tôi cũng cảm thấy ngại, cho nên cô cứ nhận đi, hơn nữa Mao Mao cũng đáng với số tiền này đấy.
Chu Mỹ Tây: Mao Mao là tên của bé mèo sao?
Lăng Nguyệt: Đúng thế.
Chu Mỹ Tây nhận tiền rồi bày tỏ lòng thành: Lăng tổng yên tâm đi, tôi và Mao Mao sẽ hòa thuận với nhau.
Thứ bảy Chu Mỹ Tây ngủ đến lúc tự mình thức dậy, sau khi ăn trưa ở nhà xong thì cô thong thả lái xe đến nhà Lăng Nguyệt.
Khi đến nơi thì Chu Mỹ Tây mới phát hiện Lăng Nguyệt đã đăng ký biển số xe của cô với bảo vệ khu biệt thự trước rồi, cho nên xe của cô được phép vào trong mà không gặp trở ngại gì. Đỗ xe xong thì cô nhập mật mã cửa tạm thời để vào nhà, cô phát hiện Lăng Nguyệt còn chu đáo để sẵn đôi dép bông mới tinh ở lối vào.
Xem ra cô đã tốn công mang theo một đôi dép rồi.
Chu Mỹ Tây đổi dép, thử gọi một tiếng thăm dò: "Mao Mao?"
Ngay lập tức một tiếng “Meo” vang lên, một bé mèo trắng sữa tròn trĩnh thò nửa cái đầu ra cửa phòng tò mò nhìn cô.
Chu Mỹ Tây lắc que đồ chơi trong tay, đối phương lập tức không do dự mà phóng như từ trong phòng ra, nó chạy một vòng quanh cô rồi ngã bịch xuống đất, nó dang bốn chân ra khoe cái bụng trắng như tuyết rồi ngửa đầu nhìn cô đầy mong chờ.
Ôi, tim của cô sắp tan chảy bởi sự đáng yêu này rồi.
Cô vào bếp để rửa tay, Mao Mao cứ thế bám sát gót cô, nó liên tục dụi mặt rồi quấn đuôi vào chân cô như sợ Chu Mỹ Tây sẽ không để ý đến nó.
Đúng là một bé mèo vô cùng vô cùng vô cùng quấn người.
Chu Mỹ Tây không cưỡng lại được, cô lau tay qua loa rồi bế mèo lên, lấy que thưởng đút cho nó ăn.
Bé mèo tròn trịa, bộ lông mềm mại, da thịt cũng rất êm, cô còn phát hiện chắc là tối qua Lăng Nguyệt vừa cắt móng cho nó vì móng rất ngắn và gọn gàng.
Chu Mỹ Tây chơi với Mao Mao nửa tiếng, đột nhiên nó quay người đi đến chậu cát vệ sinh, nhưng nó không vào mà quay lại nhì Chu Mỹ Tây, sau đó liên tục kêu "meo meo" gọi cô.
Chu Mỹ Tây hơi khó hiểu: "Em sao thế?"
Mao Mao vẫn tiếp tục kêu.
Chu Mỹ Tây không biết làm gì nên lập tức chụp ảnh gửi cho Lăng Nguyệt: Mao Mao đứng cạnh chậu cát kêu tôi mãi là có ý gì?
Lăng Nguyệt trả lời bằng một icon che mặt rồi nhắn: Nó muốn đi vệ sinh nên cần cô đứng canh cho nó đấy
Chu Mỹ Tây: …
Được, được, được.
Cô bước đến gần chậu cát, quả nhiên lập tức Mao Mao vui vẻ nhảy vào chậu cát, sau khi đi vệ sinh xong ra ngoài rõ ràng tinh thần của nó phấn chấn hơn hẳn, chạy quanh phòng khách chơi parkour rồi liên tục tông vào đồ đạc.
Chơi mệt lại bắt đầu liếm lông, cuối cùng leo lên sô pha, tự động trèo vào lòng Chu Mỹ Tây, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm gọn trong lòng cô, gối đầu lên bụng cô ngủ ngon lành.
Chu Mỹ Tây vừa chơi điện thoại vừa bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô định về nhà nhưng ngay khi cô di chuyển Mao Mao lại nũng nịu kêu meo meo khiến cô không nỡ đặt nó xuống.
Cuối cùng cô ôm Mao Mao ngủ quên trên ghế sô pha.
Cuộc họp bên này kéo dài suốt một ngày, đến buổi chiều thì Lăng Nguyệt hơi mất tập trung.
Trong thời gian nghỉ giải lao, Tiểu Tống đem cho anh một tách cà phê, sau khi Lăng Nguyệt uống một ngụm thì tiện tay mở điện thoại, Chu Mỹ Tây không có gửi tấm hình nào qua nữa, anh nghĩ rằng cô đã về nhà nên mở camera theo dõi, nhưng lại nhìn thấy một lớn một nhỏ đang cuộn tròn ngủ trên sô pha.
Trên sô pha có chăn lông và gối ôm nhưng cô không dùng, Lăng Nguyệt lập tức mở ứng dụng điều khiển từ xa trên điện thoại rồi bật chế độ sưởi ấm.